Trình Ly Nguyệt có phần lo lắng kéo vạt áo của anh: "Dạ Tiêu, em không muốn anh vì báo thù giúp em mà phải đánh đổi thứ gì đó."
Cung Dạ Tiêu cúi người, chạm trán vào vầng trán mịn màng của cô: "Ngốc à, đừng dễ dàng tha thứ cho những người đã từng làm tổn thương em, em nhất định phải khiến họ trả giá, họ mới biết rằng làm tổn thương em là một việc làm ngu ngốc thế nào, dám làm tổn thương người phụ nữ của Cung Dạ Tiêu, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ dễ dàng vậy đâu."
Trái tim Trình Ly Nguyệt vô cùng xao xuyến, bỗng nhiên lúc này cô rất yêu, rất yêu anh, cô ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, môi hồng hôn lên làn môi gợi cảm của anh.
Không vì sao cả, chỉ muốn hôn anh.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn đôi mắt to tròn của cô trở lên mơ màng, long lanh quyến rũ, đôi môi hồng đào mềm mại chạm lên môi anh lập tức khiến máu trong người anh cũng sục sôi.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, trong khoảnh khắc này anh đã thực sự muốn làm việc đó ở đây với cô.
Nhưng bên ngoài còn có hai luật sư đang nghiên cứu hợp đồng, cho dù có khao khát cô thế nào đi nữa anh cũng phải kìm nén xuống, có điều bây giờ anh thực sự đã xác nhận được một điều đó là người phụ nữ này nhất định rất yêu anh.
Bởi đôi mắt cô toát lên sự tin tưởng tuyệt đối đối với anh.
Anh véo nhẹ mũi cô, mỉm cười nói: "Được rồi, đừng quyến rũ anh nữa, tối về rồi tính, chúng ta ra xem hợp đồng của em thế nào rồi đi."
Trình Ly Nguyệt mím môi gật đầu, Cung Dạ Tiêu dắt tay cô đẩy cửa bước ra, hai luật sư chuyên nghiệp đã xem xong hợp đồng đang thì thầm thảo luận.
"Thế nào rồi? Xem xong chưa, có vấn đề gì không?" Cung Dạ Tiêu hỏi hai luật sư.
"Chúng tôi nghiên cứu một lát, tài liệu hợp đồng chính thức không có điều khoản gì không hợp lệ, đều trong phạm vi tiêu chuẩn. Nhưng chúng tôi phát hiện ra có điều khoản đi kèm, trong đó có một dòng viết rõ là thời hạn hợp đồng này kéo dài ba mươi năm, tức là được định ra từ hai mươi năm trước vì thế vẫn còn mười năm hiệu lực."
"Ngoài ra, vẫn còn một điều khoản ràng buộc đó chính là cổ phần đầu tư vào tập đoàn Lục Thị, người giữ hợp đồng trong vòng mười năm không được rút vốn, một khi rút vốn sẽ phải chấp nhận toàn bổ tổn thất gây ra."
Cung Dạ Tiêu hừ một tiếng, chả trách Lục Tuấn Hiên lại dễ dàng trả lại tới vậy, thì ra anh ta trông cậy vào điều khoản này, cho dù trả lại cho Trình Ly Nguyệt thì số tiền này vẫn phải để đó cho anh ta sử dụng, hơn nữa bắt buộc phải giữ trong mười năm.
"Không có cách nào hủy bỏ điều khoản này sao?" Cung Dạ Tiêu hỏi luật sư.
Hai luật sư vừa nãy đã thảo luận vấn đề này, họ lắc đầu: "Không có cách nào cả, điều khoản đã viết chết như vậy, hơn nữa là viết từ hai mươi năm trước, căn bản không thể lật lại hoặc hủy bỏ."
Trình Ly Nguyệt cắn môi nói: "Nói như vậy tức là mặc dù tôi đã lấy lại được nhưng tiền của tôi vẫn phải để cho Lục Tuấn Hiên sử dụng?"
"Đúng vậy." Luật sư trả lời cô, "Cô chỉ có thể nhận được phần trăm hoa hồng từ công ty của tập đoàn Lục Thị trong vòng mười năm. Đương nhiên tiền đề là công ty làm ăn có lãi, nếu như công ty làm ăn thua lỗ vậy thì tiền của cô cũng bốc hơi theo."
Trình Ly Nguyệt nắm chặt tay, hơi không cam tâm, cô khẽ nói: "Tập đoàn Lục Thị thật quá đáng."
"Theo như anh biết, năm ngoái tập đoàn Lục Thị làm ăn thua lỗ." Cung Dạ Tiêu nheo mắt trả lời.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, đây là tiền đầu tư năm xưa của ba cô, tại sao lại phải để cho Lục Tuấn Hiên sử dụng? Thật bất công.
Cung Dạ Tiêu nói với luật sư: "Được rồi, cám ơn hai vị đã nghiên cứu phân tích, có việc gì sẽ lại tìm hai vị."
"Cung tổng khách sáo rồi, có việc gì xin cứ giao phó." Hai luật sư đứng dậy ra về.
Họ vừa đi khỏi Trình Ly Nguyệt liền sa sầm sắc mặt, cô tưởng rằng lấy lại được cổ phần của ba mình cô sẽ vui vẻ, nhưng không ngờ trong đó lại có mánh khóe như vậy.
"Em thà quyên góp chỗ tiền này đi cũng không muốn để Lục Tuấn Hiên đầu tư sử dụng." Trình Ly Nguyệt giận dữ nói.
Cung Dạ Tiêu vỗ vai cô: "Được rồi, đừng giận nữa, bây giờ em cũng không mong có thể dùng được số tiền đó."
"Đúng vậy! Cho dù em không dùng em cũng không thể để người nhà họ Lục chiếm hữu, cho dù em sở hữu cổ phần thì đã sao, vẫn không thể lấy lại phần thuộc về em." Trình Ly Nguyệt vô cùng tức giận.
"Sẽ lấy về được." Giọng nói khẳng định của Cung Dạ Tiêu vang lên bên cạnh cô.
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn anh: "Lấy lại thế nào."
Cung Dạ Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý: "Dùng cách của anh để lấy lại cho em."
Mặc dù Trình Ly Nguyệt không hiểu ý anh nhưng cô có dự cảm anh sẽ lấy lại giúp cô, Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Vậy những cổ phẩn này em giao cho anh có được không? Có tác dụng với anh không?"
"Em muốn chuyển nhượng cho anh?" Cung Dạ Tiêu có phần ngạc nhiên, năm xưa Lục Tuấn Hiên cướp của cô, bây giờ cô lại hào phóng tặng cho anh?
Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn anh: "Anh có lấy không? Dù sao thì giao cho em em cũng không biết phải làm thế nào! Em tặng cho anh, anh muốn làm gì thì làm."
Nếu Cung Dạ Tiêu nắm giữ cổ phần của tập đoàn Lục Thị đương nhiên là có tác dụng, nhưng điều khiến anh vui mừng hoàn toàn không phải vì cổ phần mà vì tâm ý của cô gái này.
Một thứ tình cảm khó nói lên lời trào dâng trong tim, khiến cả trái tim anh được lấp đầy, anh đưa tay ôm cô vào lòng, Trình Ly Nguyệt dựa sát đầu vào vòm ngực rộng rãi săn chắc của anh, cô bật cười, cười thỏa mãn, cười an tâm.
Cô không ngờ cổ phần của ba mà trước cô quan tâm bây giờ cô lại đồng ý tặng cho một người. Đúng, tặng cho anh cam tâm tình nguyện, không hề oán thán.
"Được, sau này cổ phần của em sẽ do anh xử lý, sau này không được gặp Lục Tuấn Hiên nữa, nếu như anh ta tìm em em hãy lập tức gọi bảo vệ mời anh ta ra ngoài, biết chưa?" Cung Dạ Tiêu cúi đầu hôn lên tóc cô.
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt đương nhiên là đồng ý, cô cũng không muốn người đàn ông này tiếp tục ghen tuông vô cớ.
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Quân Dao tâm trạng rầu rĩ thất vọng, sống ở nhà mà cảm giác một ngày bằng cả năm. Hàng ngày cô đều tưởng tượng ra Lục Tuấn Hiến lái xe tới đón mình về nhà, dỗ dành cô và muốn tái hợp.
Nhưng cô không hề đợi được, cho dù là một cuộc điện thoại cũng không có.
Trái tim Thẩm Quân Dao giống như rơi vào động không đáy, khiến cô ngày nào cũng mất ngủ, bởi khi chợp mắt cô sẽ gặp ác mộng, mơ thấy Lục Tuấn Hiên dắt tay người con gái xinh đẹp khác bước vào điện đàng hôn nhân, có lúc cũng mơ thấy Lục Tuấn Hiên nói với cô người anh yêu từ đầu chí cuối vẫn là Trình Ly Nguyệt.
Bất luận là anh kết hôn với người phụ nữ khác hay vẫn còn yêu Trình Ly Nguyệt đều là những việc khiến Thẩm Quân Dao suy sụp.
Vì Thẩm Quân Dao thực sự yêu Lục Tuấn Hiên, coi anh là tất cả, vì thế li hôn sẽ còn đau đớn hơn là giết cô.
Lữ Anh thấy con gái mình ngày đêm rửa mặt bằng nước mắt lại cảm thấy hận nhà họ Lục vô tình, bà cũng không biết phải khuyên con gái mình ra sao, cộng thêm doanh số của công ty hàng tháng đều thụt giảm, dường như đã mấp mé bờ vực phá sản.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương