Tại tập đoàn Lục Thị, cho dù là hai ngày cuối tuần nhưng hôm nay nhân viên vẫn tăng ca, bởi lần này tập đoàn Lục Thị như thể đang đối mặt với cường địch, không được lơ là, mọi người đang cố gắng bổ sung đầy đủ mọi hóa đơn chứng từ còn thiếu sót.
Tới Lục Tuấn Hiên cũng không nghỉ ngơi, làm việc suốt trong văn phòng của mình, đợi báo cáo kiểm tra của các phòng ban.
Ngồi trong phòng làm việc, Lục Tuấn Hiên giận dữ đấm bàn, chiêu này của Cung Dạ Tiêu thật hiểm độc, khiến công ty anh lập tức trở lên hỗn loạn, còn khiến anh phải ứng phó với việc chỉnh đốn thuế vụ của cả công ty.
Lục Tuấn Hiên bận tới mức cơm trưa cũng không kịp ăn, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là Trần Hà mang cơm hộp mua ở ngoài vào. Bà vào trước sau đó lại ôn tồn nói với ai đó ở bên ngoài: "Mau vào đây."
Lục Tuấn Hiên đang đau đầu trong một đống tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ mình bước vào, sau lưng còn có một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đầm màu hồng bước vào theo, cô gái chừng hai ba hai tư tuổi, dáng người cao ráo, gương mặt xinh đẹp, nét mặt mừng vui và thẹn thùng.
"Tuấn Hiên, mẹ biết con phải tăng ca cơm cũng không kịp ăn, mẹ mang cơm tới cho con đây." Trần Hà đặt cơm lên bàn cạnh sofa sau đó vui vẻ dắt tay cô gái bên cạnh bước tới trước mặt anh nói: "Nào, mẹ giới thiệu một chút, cô ấy là Văn Văn, con gái của một người bạn tốt của mẹ, vừa đi du học về, con xem có thích không?"
"Em chào anh Tuấn Hiên." Cô gái lên tiếng chào một cách tự nhiên, ngoại hình Lục Tuấn Hiên thuộc vào hàng tuấn tú, lại có sự nghiệp thành công, cho dù anh vẫn chưa li hôn thì vẫn có các cô gái đồng ý dấn thân tới.
Lục Tuấn Hiên nhíu mày nhìn cô gái trẻ trung kia: "Mẹ, không thấy con đang bận sao?"
Trần Hà lập tức nghiêm mặt: "Công việc bận lẽ nào hôn nhân cũng mặc kệ sao? Thẩm Quân Dao không li hôn con sẽ cứ để cô ta dây dưa vậy sao?"
"Mẹ, mẹ hãy dẫn tiểu thư đây về đi! Bây giờ con không có thời gian nói chuyện tình cảm, hơn nữa bây giờ con cũng không muốn." Lục Tuấn Hiên nói xong liền không nhìn cô gái tên Văn Văn kia nữa, gọi số điện thoại nội bộ cho trợ lí vào.
Văn Văn hụt hẫng nắm chặt tay, cô tưởng rằng mình sẽ có cơ hội lọt vào mặt Lục Tuấn Hiên, trở thành Lục phu nhân tương lai, không ngờ Lục Tuấn Hiên lại không hề đếm xỉa tới mình.
"Văn Văn, con ra ngoài đợi bác, bác cần nói đôi lời với con trai bác." Trần Hà bảo Văn Văn ra ngoài đợi.
Cửa vừa đóng lại, Trần Hà rầu rĩ nhìn con trai: "Tuấn Hiên à, con không còn nhỏ nữa, sắp ba mươi rồi, con không lo lắng chuyện con cái sao?"
"Mẹ, nếu như mẹ rảnh rỗi quá thì hãy đi đánh mạt chược, nếu thiếu tiền con sẽ đưa cho mẹ, mẹ đừng dẫn cô gái nào tới gặp con nữa." Lục Tuấn Hiên bực bội nói, vừa nói vừa sắp xếp giấy tờ trên bàn, đi tới tủ tài liệu ở bên cạnh, cúi người sắp xếp.
Trần Hà biết công ty của con trai có quy mô lớn, công việc bề bộn, bà lập tức nghiến răng nói: "Tuấn hiên, có phải con chê cô gái mẹ dẫn tới không, con không thích? Vậy hãy nói thật với mẹ, con thích người con gái như thế nào?"
Lục Tuấn Hiên đã rất bực bội, anh quay đầu buột miệng nói: "Con thích người như Trình Ly Nguyệt."
Lục Tuấn Hiên nói xong, chính anh cũng kinh ngạc vài giây, còn Trần Hà trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn con trai mình: "Con nói gì cơ? Con thích Trình Ly Nguyệt?"
Lục Tuấn Hiên cũng không muốn giải thích nhiều, anh muốn khiến mẹ mình từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho mình liền nghiến răng nói: "Đúng, con thích Trình Ly Nguyệt."
Trần Hà tức tới tái mặt: "Không được, con thích người phụ nữ nào cũng được nhưng không được thích Trình Ly Nguyệt, cô ta đã sinh con với người đàn ông khác rồi, con không chê cô ta bẩn sao?"
"Mẹ, con không cho phép mẹ nói cô ấy như vậy, năm xưa là lỗi của chúng ta, con sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô ấy." Lục Tuấn Hiên rất nghiêm túc nói ra điều này.
Trần Hà tức nổ phổi, con trai bình thường vốn rất nghe lời bà nhưng việc này tại sao con lại không chịu tỉnh ngộ?
"Mẹ không cần biết, con thích ai thì thích, không được thích Trình Ly Nguyệt, còn nữa, không được bồi thường gì cho cô ta." Trần Hà ra lệnh.
Lục Tuấn Hiên cũng không trả lời, anh đóng tủ lại, sau đó mới nhớ tới một việc, liền nói với mẹ: "Mẹ, mẹ về đi! Bây giờ công ty đang rối loạn, con cần yên tĩnh."
Trần Hà cũng biết con mình gần đây bận tối tăm mặt mũi, trước khi đi bà vẫn ra lệnh: "Mẹ nói rồi đấy, Trình Ly Nguyệt là sao chổi, con tránh xa cô ra."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Con không biết sao? Mẹ cô ta năm xưa sinh cô ta xong liền mất tích, tới giờ vẫn chưa tìm lại được, con nói xem cô ta có phải sao quả tạ không?" Trần Hà lạnh lùng khinh miệt.
"Nhưng Ly Nguyệt nói mẹ cô ấy bỏ nhà ra đi."
"Đó là ba cô ta lừa cô ta thôi, mẹ cô ta không bỏ nhà đi, là mất tích, sống chết không rõ."
Trái tim Lục Tuấn Hiên co thắt lại, anh không ngờ thân thế của Trình Ly Nguyệt lại thê thảm như vậy, cha tai nạn qua đời, mẹ thì từ khi cô còn nhỏ đã không rõ tung tích. Năm xưa anh lại còn phản bội cô, lúc này lương tâm Lục Tuấn hiên bỗng cảm thấy đau nhói.
"Mẹ, mẹ về đi!" Lục Tuấn Hiên khẩn cầu.
Trần Hà dặn dò anh phải ăn chút cơm, sau đó dẫn cô gái kia rời đi. Bây giờ Trần Hà rất muộn phiền, vì gặp gia đình Thẩm Quân Dao, nhà họ Thẩm không đồng ý li hôn, trừ khi gia sản của tập đoàn Lục Thị chia một nửa cho Thẩm Quân Dao.
Hai bên vẫn còn giằng co.
Sau khi Trần Hà rời đi, Lục Tuấn Hiên liền lấy hợp đồng năm xưa của ba Trình Ly Nguyệt ra, anh nheo mắt quyết định.
Anh cầm một túi tài liệu cho hợp đồng vào, trầm ngâm một hồi vẫn kiên quyết cầm túi tài liệu xuống lầu.
Trong phòng làm việc của công ty thiết kế đá quý Thế Tước, Trình Ly Nguyệt tay cầm mấy đơn đặt hàng mới nhận được, không phải đơn hàng gấp vì thế cô có đủ thời gian để thiết kế.
Cầm ly cà phê, trong đầu Trình Ly Nguyệt toàn là hình ảnh ở bên Cung Dạ Tiêu và con trai hai ngày cuối tuần, vô cùng hạnh phúc, con trai cũng ngày càng giỏi giang, hiểu biết và thông minh, ai cũng khen con.
Chắc đây là điều mà người làm ba mẹ tự hào nhất!
Đúng lúc này, phòng cô có tiếng gõ cửa vang lên, Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tuấn Hiên đẩy cửa bước vào.
Trình Ly Nguyệt giật mình đứng dậy, vẻ mặt phòng bị nhìn anh, lạnh lùng nói: "Anh tới đây làm gì?"
Lục Tuấn Hiên thấy cô gái mặc đồ công sở ngồi sau bàn làm việc, trong vẻ thuần khiết toát lên sự chuyên nghiệp khiến trái tim anh đập thình thịch, ánh mắt đầy vẻ áy náy: "Ly Nguyệt, tôi tới để xin lỗi."
"Tôi và anh không có gì để nói cả. Mời anh đi ra." Trình Ly Nguyệt lạnh lùng nhìn anh.
"Tôi và Thẩm Quân Dao sắp li hôn, Ly Nguyệt trước đây tôi đã trách lầm em, tôi rất hối hận vì đã không phân biệt rõ trắng đen đã mắng em, bây giờ em muốn trừng phạt tôi thế nào tôi cũng chấp nhận." Lục Tuấn Hiên bộ dạng đáng thương nhìn cô.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
17 chương
11 chương
10 chương
21 chương
69 chương
398 chương
210 chương