Đường Duy Duy lập tức hít một hơi thật sâu, do trong phòng khá yên tĩnh nên Linda và Trình Ly Nguyệt đều ngẩng đầu nhìn cô. "Sao vậy?" Linda hỏi. Đường Duy Duy lúng túng hỏi: "Chị Linda, không biết là ai làm vấy máu lên đây." Trình Ly Nguyệt nhíu mày đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước tới trước sofa, lúc này Linda cũng đi tới nhìn: "Hình như là vết máu, hơn nữa vẫn còn rất mới." Dứt lời cô liền nhìn Trình Ly Nguyệt: "Là của em sao?" Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Kinh nguyệt của em đã qua rồi." "Cũng không phải của em, em cũng tới ngày rồi nhưng mà hình như bị chậm." Trình Ly Nguyệt nhìn vào vị trí vết máu, đột nhiên đầu cô như nổ tung, cô còn nhớ khi Thẩm Quân Dao kéo cô, cô muốn ấn cô ta ngồi xuống sofa theo bản năng, khi đó hình như Thẩm Quân Dao có ngồi xuống, lẽ nào là của cô ta? "Trời ơi! Lẽ nào con của cô ta đã không giữ được từ trước đó? Vì thế cô ta dùng để hãm hại em?" Trình Ly Nguyệt lập tức tỉnh ngộ. "Em nói sao cơ?" Linda kinh ngạc hỏi. "Hôm nay từ sáng tới giờ, ngoài chị và Duy Duy vào phòng của em ra thì chỉ có Thẩm Quân Dao, hơn nữa khi cô ta kéo em, em đẩy cô ta ngồi xuống, vết màu này chắc là do cô ta bất cẩn làm dính ra đây." "Cũng có nghĩa là khi đó cô ta đã bị ra máu rồi?" Đường Duy Duy kinh ngạc hỏi. Trình Ly Nguyệt nhìn vết máu trên ghế, gật đầu nói: "Rất có khả năng con cô ta đã bị sảy rồi, vì thế cô ta cố tình chạy tới đây để hãm hại em." "Bây giờ chúng ta phải làm rõ vết máu này có phải của Thẩm Quân Dao hay không, Ly Nguyệt, em chắc chắn chứ?" "Em chắc chắn." Trình Ly Nguyệt nghiến răng gật đầu. Linda ngẫm nghĩ một lát nói: "Bây giờ người nhà họ Lục đều vô cùng hận em, cho dù em giải thích con của Thẩm Quân Dao đã bị sảy trước đó, cô ta cố tình hãm hại em thì họ cũng không nghe đâu." Đường Duy Duy nhìn vết máu lẩm bẩm: "Đây chính là máu của con Thẩm Quân Dao sao?" Linda trầm ngâm mấy giây nói: "Vừa rồi quá hỗn loạn, chị nghĩ nhất định phải xét nghiệm xem đây có phải là máu của Thẩm Quân Dao hay không, máu lau đi lúc nãy chắc vẫn còn ở trong thùng rác, chúng ta tìm lại đối chiếu với vết máu trên sofa là có thể chứng minh." "Vậy nếu chứng minh đó là máu của Thẩm Quân Dao thì sao?" Đường Duy Duy hỏi. Trình Ly Nguyệt nhíu mày nhìn vết máu trên sofa, hôm nay tâm trạng của cô vô cùng căng thẳng: "Vừa rồi em vào nhà vệ sinh một lát, em không biết sau khi em đi có ai vào đây không, vết máu này có thật là của Thẩm Quân Dao không?" "Em... em cũng không biết, em không để ý." Đường Duy Duy cũng không dám chắc có nhân viên nào nhân lúc hỗn loạn vào đây hay không. Linda vỗ vai cô: "Nếu như em muốn biết vậy thì hãy bảo Duy Duy đưa tới bệnh viện xét nghiệm, dù sao thì xét nghiệm nhóm máu cũng đâu có gì khó khăn." Linda nói xong liền quay sang nói với Đường Duy Duy: "Duy Duy, lấy giấy lau đi, sau đó tìm chỗ máu ban nãy, nhất định phải xét nghiệm cho rõ ràng." "Vâng! Em đi liền." Đường Duy Duy liền lấy một tờ giấy trên bàn làm việc của Trình Ly Nguyệt lau máu mang đi. Cung Dạ Tiêu gọi điện xong bước vào, Linda liền cung kính nhìn anh sau đó đi ra ngoài. Cung Dạ Tiêu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Trình Ly Nguyệt, bất giác hỏi: "Sao vậy? Lại nghĩ gì vậy?" Trình Ly Nguyệt liền chỉ vào chỗ máu đã lau trên ghế sofa: "Trên này có vết máu, em nghi ngờ Thẩm Quân Dao khi tới tìm em đã bị ra máu, hơn nữa có thể dính lên sofa chứng tỏ đã ra không ít máu." Cung Dạ Tiêu lập tức kinh tởm nhìn lên sofa: "Chiếc sofa này của em hãy đổi ngay lập tức." Trình Ly Nguyệt bật cười: "Chưa đổi vội, em bảo Duy Duy đi xét nghiệm thử xem có phải là máu của Thẩm Quân Dao hay không, vì em vẫn chưa chắc chắn." Cung Dạ Tiêu nắm lấy tay cô nói: "Lát nữa anh còn có cuộc họp, anh sẽ cử hai vệ sĩ tới bảo vệ em, đưa em về nhà, Tiểu Trạch hãy để ba đi đón, hôm nay con cũng không về nữa." Trình Ly Nguyệt cảm kích trước sự sắp xếp chu đáo của anh, cô dựa vào lòng anh khẽ nói: "Cám ơn anh, Cung Dạ Tiêu." "Không được gọi cả họ lẫn tên, gọi lại lần nữa đi." Anh bá đạo ra lệnh. Trình Ly Nguyệt đành mỉm cười: "Cám ơn anh, Dạ Tiêu." Lúc này anh mới hài lòng hôn lên tóc cô, khi rời đi vẫn còn nhìn qua chiếc sofa: "Mai sai người dọn đi." Trình Ly Nguyệt gật đầu. Đường Duy Duy mang hai tờ giấy dính máu tới bệnh viện, trên đường đi cô cảm thấy toàn thân không thoải mái, thi thoảng lại buồn nôn, cô nghĩ, đây là giấy dính máu của thai nhi! Cô là một cô gái trẻ tuổi, đối với những việc thế này cảm thấy rất kì dị. Cô có bạn làm ở khoa xét nghiệm máu dna, việc này làm rất nhanh gọn. Mười mấy phút sau, hai kết quả báo cáo giống nhau được người bạn học nam kia đích thân mang tới. "Này, máu cậu mang tới là của cùng một người, sao vậy?" Bạn học quan tâm hỏi một câu. Đường Duy Duy nhíu mày nói: "Máu của cùng một người? Lẽ nào cậu không xét nghiệm ra trong máu có dna của thai nhi sao?" Bạn học nam lập tức kinh ngạc nhìn cô: "Dna của thai nhi nào?" "Đây là máu của một người phụ nữ sau khi sảy thai, lẽ nào trong máu không có dna của thai nhi sao?" Đường Duy Duy hiếu kì hỏi, thực ra cô vẫn nghĩ đây không phải là máu của Thẩm Quân Dao mà là máu của đứa bé trong bụng cô ta, dù sao thì cô ta mới sảy thai. Bạn học nam sững người giây lát sau đó nhìn cô hỏi: "Cậu chắc chắn đây là máu của một người phụ nữ sau khi sảy thai chứ?" "Đúng vậy! Sao thế?" Bạn học nam kia lắc đầu không hiểu, nói: "Không thể nào! Bên trên hiển thị hcg đạt mức bình thường, nếu như là máu sảy thai vậy thì hcg nhất định sẽ cao hơn mức bình thường." "Vậy cậu cho rằng máu này là sao?" "Có lẽ là người bạn sảy thai của cậu tưởng rằng đây là sảy thai, thực ra rất có thể đây là máu kinh nguyệt." Bạn học nam bối rối giải thích. Đầu Đường Duy Duy như muốn nổ tung, cô lập tức nắm chặt tay bạn học nam: "Cậu chắc chắn chứ? Chắc chắn cái chỉ số gì đây có thể kiểm tra ra không phải máu sảy thai mà là máu kinh nguyệt?" "Về mặt y học đều kiểm tra như vậy, máu này của bạn cậu không phải máu sảy thai, rất có thể là máu kinh nguyệt." Bạn học nam khẳng định. "Cậu nhìn kĩ lại bản kết quả này, không phải máu sảy thai thật chứ?" Bạn học nam nhìn những chỉ số bình thường trên tờ giấy, gật đầu nói: "Mình chắc chắn." Đường Duy Duy thở phào, cầm tờ báo cáo kết quả nói: "Cám ơn cậu, cậu đã giúp mình một việc lớn." "Vậy bữa nào hãy mời mình ăn cơm!" "Ăn một bữa hoành tráng cũng không thành vấn đề." Đường Duy Duy nói xong liền cầm báo cáo xét nghiệm chạy về hướng thang máy. Bạn học nam sau lưng mỉm cười: "Vẫn đáng yêu như vậy." Đường Duy Duy cầm báo cáo xét nghiệm mừng vui như muốn phát điên, vì cô là người đầu tiên biết được chân tướng sự việc.