Lời của Thẩm Quân Dao, cộng thêm vết máu dưới đất, mới khiến cho tất cả nhân viên biết được, hóa ra cô ta đang mang thai! "Mau gọi điện thoại cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu." Có nhân viên la lớn lên. Linda nghe thấy động tĩnh, cô ấy lao ra khỏi văn phòng, cô ấy nhìn thấy mặt mày Trình Ly Nguyệt trắng bệch, cô ấy liền trấn an Thẩm Quân Dao: "Cô Thẩm, cô đừng nóng vội, tôi đã kêu người gọi xe cấp cứu rồi." "Linda, mau đưa tôi đi đến bệnh viện, bác sĩ chính của tôi, ngoài cô ấy ra, tôi không cần ai cả...Cô đưa tôi qua đó, nhanh lên..." Thẩm Quân Dao túm lấy áo của Linda, yêu cầu cô ấy. "Xe cấp cứu sắp đến rồi." "Không...tôi chỉ tin bác sĩ của tôi." Thẩm Quân Dao gào lên. Linda vội vàng kêu hai nhân viên nam: "Bế cô ấy lên xe của tôi, nhanh lên." Tất nhiên Linda không thể khoanh tay đứng nhìn, môi nhân viên nam bất chấp bồng Thẩm Quân Dao lên, sải bước đi theo Linda. Trình Ly Nguyệt nhìn Thẩm Quân Dao rời đi và nhìn vết máu đỏ tươi dưới đất, cô đỡ trán, trong lòng rối loạn, sao lại thành ra thế này? Sao lại xảy ra chuyện này? Rõ ràng Thẩm Quân Dao đang mang thai, vì sao lại còn dùng sức kéo cô làm gì? Nếu cô ta thật sự quan tâm đến con của mình thì không nên kích động như thế. Thế nhưng có một việc Trình Ly Nguyệt hiểu rất rõ, lúc nãy cô hoàn toàn không hề đẩy cô ta, chẳng qua chỉ là hất tay cô ta ra thôi, nhưng dáng vẻ ngã xuống của Thẩm Quân Dao, lại cứ như cô đẩy mạnh lắm vậy. "Chị Ly Nguyệt...bây giờ phải làm sao đây!" Đường Duy Duy cũng hoảng sợ, vết máu dưới đất kia, cứ như đang nói lên Trình Ly Nguyệt vừa mưu sát một ai đó. Những nhân viên khác trong văn phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, dù sao cô cũng là vợ cũ của Lục Tuấn Hiên! Thù oán trước đây của cô ấy và Thẩm Quân Dao, họ đều biết hết, vì thế trong mắt người khác, hành vi lúc nãy của Trình Ly Nguyệt lại chẳng khác gì như cô cố ý đẩy Thẩm Quân Dao, hại chết đứa bé trong bụng cô ta vậy. Trình Ly Nguyệt siết chặt nắm đấm, dù sao cô cũng không tin Thẩm Quân Dao dám lấy đứa bé ra hãm hại cô, nhưng trong lòng cô thầm cảm thấy đúng là cô ta đã làm như thế. Cô ta đang lấy tính mạng đứa bé ra hãm hại cô, khiến cô trở thành một hung thủ giết người độc ác. Sao lại thành ra thế này? Trình Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào văn phòng, cô ngồi xuống ghế, đầu óc trống rỗng. Linda đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện, Thẩm Quân Dao đã có chuẩn bị sẵn, khi đến bệnh viện, có y ra riêng đẩy cô ta vào phòng phẫu thuật, trong phòng phẫu thuật kia, chỉ có một bác sĩ và một y tá, đây đều là những người cô ta đã mua chuộc sẵn. Khi được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Thẩm Quân Dao thở phào, cuối cùng kế hoạch đã thành công, thế là Trình Ly Nguyệt đã trở thành hung thủ giết chết đứa con của cô ta rồi. Ngoài phòng phẫu thuật, Linda và hai nhân viên nam nôn nóng đợi kết quả, Linda hỏi hai nhân viên nam kia: "Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Chúng tôi nhìn thấy nhà thiết kế Trình đẩy cô Thẩm, thế là cô Thẩm ngồi dưới đất, sau đó...hình như cô ta bị chảy máu." Đồng nghiệp nam kia tường thuật lại. Linda thở mạnh, "Sao lại xảy ra chuyện này? Lúc đó sao các cậu không ngăn cản lại?“ "Sao chúng tôi cản được chứ! Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì chuyện này đã xảy ra rồi." Nhân viên nam kia giải thích với vẻ mặt hết sức vô tội. Linda nhìn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn, lại nghĩ đến vết máu lúc nãy, xem ra đứa trẻ của nhà họ Lục không thể giữ được rồi, giờ thì Trình Ly Nguyệt phải làm sao đây? Người nhà họ Lục chắc chắn sẽ hận cô ấy đến thấu xương. Cứ tưởng rằng cô có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người nhà họ Lục, bây giờ, xảy ra chuyện này, thì sao có thể cắt đứt được? Giờ thì mọi chuyện khó xử lý rồi đây. Lúc này, di động của Linda đổ chuông, cô liếc nhìn, là Trình Ly Nguyệt, cô ấy vội vàng bắt máy: "Alo! Ly Nguyệt à." "Linda, cô ta thế nào rồi?" Đầu dây bên kia, giọng Trình Ly Nguyệt có hơi khàn khàn. "Vẫn đang còn phẫu thuật, nhưng tỷ lệ giữ được đứa bé sẽ không cao lắm, dù sao cô ta cũng chảy nhiều máu như thế, Ly Nguyệt à, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?" "Linda, nếu như em nói, em không hề dùng sức đẩy cô ta, là cô ta tự té xuống đất thì chị tin không?" Trình Ly Nguyệt thở dài. Linda kinh ngạc, cô đi vào hành lang vắng người, hỏi nhỏ: "Em không đẩy cô ta?" "Linda, có thể Thẩm Quân Dao đang dùng đứa bé này để hãm hại em, cô ta muốn em trở thành hung thủ giết con cô ta." "Vì sao cô ta phải làm như thế?" Linda chấn kinh, dùng con của mình làm thủ đoạn hãm hại người khác, đây quả thật là chuyện rất tàn nhẫn. "Chắc là muốn khiến người nhà họ Lục lại hận em, đặc biệt là Lục Tuấn Hiên, cô ta muốn Lục Tuấn Hiên hận em cả đời." Trình Ly Nguyệt nghĩ đến trước đây Lục Tuấn Hiên đối xử tốt với cô, chắc chắn là Thẩm Quân Dao muốn dùng cách này để khiến Lục Tuấn Hiên thù hận cô. "Ly Nguyệt, em bình tĩnh trước đã, chuyện này chúng ta để sau hẳn xử lý, chị tin em." Linda an ủi cô, cô thật sự tin tưởng Trình Ly Nguyệt. "Cảm ơn chị Linda." "Ly Nguyệt, em gọi điện thoại cho Cung Dạ Tiêu đi! Kêu anh ta tốt nhất đến bảo vệ em, chị không biết Lục Tuấn Hiên biết chuyện này rồi thì có gây phiền phức cho em hay không?" Linda nói với cô. "Em không sợ." Trình Ly Nguyệt nghiến răng. "Ly Nguyệt, đừng tùy hứng nữa, gọi cho Cung Dạ Tiêu đi!" Linda cương quyết. Lúc này Trình Ly Nguyệt đang ở trong văn phòng, nhưng chẳng hề có chút manh mối nào, cô không muốn gọi cho Cung Dạ Tiêu, bởi vì cô thật sự không cần phải né tránh chuyện này, nếu Lục Tuấn Hiên tìm đến tận cửa thật, cô có thể trực tiếp đối mặt với hắn ta. Một người đã hủy hoại cuộc đời cô, cô chẳng có gì phải sợ cả. Nửa tiếng sau, Thẩm Quân Dao được đẩy ra, bày ra dáng vẻ yếu ớt như vừa được phẫu thuật xong. "Cô Thẩm, cô thế nào rồi?" Linda vội vàng tiến lên hỏi. Thẩm Quân Dao lập tức tỏ ra thù hận, nước mắt tuôn rơi, nghiến răng nói: "Đứa con của tôi đã không còn nữa rồi!" "Bác sĩ, đứa bé của cô Thẩm đã mất thật rồi sao?" Linda hỏi bác sĩ. Bác sĩ giả vờ thở dài, "Hết cách rồi, máu chảy quá nhiều, đứa bé không thể nào giữ lại được, bây giờ cô ấy cần phải nghĩ ngơi thật tốt, người nhà của cô ấy sẽ đến chăm sóc cô ấy, các người đừng làm phiền cô ấy nữa." Thẩm Quân Dao bị đẩy vào một phòng bệnh, Linda và đồng nghiệp nam chỉ đành rời đi. Ngồi trong phòng bệnh, Linda cầm điện thoại lên, bây giờ cuối cùng cô ta đã có thể gọi điện thoại cho Lục Tuấn Hiên, nói với anh ta về lòng dạ độc ác của Trình Ly Nguyệt. Để anh ta biết được, đứa trẻ anh ta yêu thương kia, đã bị sảy mất vì Trình Ly Nguyệt đã cố ý đẩy cô ta. "Bác sĩ, cho tôi thời gian riêng tư có được không?" Thẩm Quân Dao nói với bác sĩ, cô ta không muốn người khác nhìn thấy cái dáng vẻ khóc lóc của cô ta. Bác sĩ lập tức gật đầu, dẫn y ta ra ngoài.