Xe hơi màu đen lái ra khỏi cửa khu tiếp đãi khách quý hoàng gia, chạy thẳng về trung tâm thành phố, đất nước này tuy có một phần ba diện tích xảy ra chiến loạn, nhưng thủ đô vẫn vô cùng yên bình và phồn hoa, như thể không hề chịu ảnh hưởng của chiến loạn, nhà cao chọc trời, đèn điện huy hoàng, cảnh tượng vô cùng hòa bình. Cung Muội Muội thích thú ngắm nhìn cảnh tượng phố xá, ngón tay nhỏ bé được Dạ Lương Thành nắm chặt, vô cùng ấm áp khiến cô cảm thấy rất an toàn. Lái xe đưa họ tới dưới lầu của nhà hàng, Dạ Lương Thành bảo tài xế để chìa khóa xe lại, còn anh ta có thể đi về trước, tối nay anh sẽ dành toàn bộ thời gian cho cô. Hai người đi vào nhà hàng, tối nay, Dạ Lương Thành mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao lớn gương mặt tuấn tú, giấu đi toàn bộ nét bá khí của quân nhân, trở lên phong độ ngời ngời, vô cùng quyến rũ. Sau khi ngồi xuống, Cung Muội Muội liền chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt si mê. Dạ Lương Thành khẽ nheo mắt: "Không gọi món, nhìn anh có no được không?" Cung Muội Muội giờ mới phát hiện ra một nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn đứng bên cạnh cô một lúc rồi. Cô lập tức bối rối mỉm cười, nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống trước mắt cô, cuốn còn lại đặt trước mặt Dạ Lương Thành, dùng tiếng Anh để tiếp đãi. Cung Muội Muội liền gọi bít tết mùi vị mình yêu thích nhất, sau đó lại gọi một ít đồ ngọt và salad. Trên con phố ở nước ngoài, ngồi ở vị trí có thể ngắm toàn cảnh bên ngoài cửa sổ, xung quanh ngập tràn không khí lãng mạn, chỉ thấy nam nữ độc thân ăn mặc sặc sỡ, cụng li trò chuyện dưới ánh nến và ánh đèn, bên tai là tiếng nhạc nhẹ đậm chất saxophone. Cung Muội Muội rất thích quãng thời gian thế này, cô cầm ly rượu vang đỏ trước mặt lên, nâng ly về phía người đàn ông đối diện: "Cạn ly." Ánh mắt của Dạ Lương Thành giống như một tấm lưới dày đặc, bủa vây người con gái trước mặt vào trong mắt anh, ngắm nhìn vẻ đáng yêu, hồn nhiên và tinh nghịch của cô, còn anh giống như một vũ trụ có thể bao dung vạn vật, khiến cô có thể tự do thoải mái trong không gian của anh. Dạ Lương Thành tuy có xuất thân quân nhân, nhưng toàn thân anh toát lên vẻ nho nhã và phong độ của giới thượng lưu, từng cử chỉ hành động đều vô cùng cuốn hút. Đôi mắt Cung Muội Muội trở lên mơ màng, phản chiếu màu sắc của rượu, lấp lánh như các vì sao. Lúc này, nhân viên phục vụ đưa điểm tâm tới, đồng thời cũng tặng một món quà, là một khối thủy tinh vô cùng xinh đẹp, bên trên khối thủy tinh có hai chú gấu nhỏ đang hôn nhau, vô cùng thân mật và đáng yêu. "Đây là quà tặng nhà hàng chúng tôi dành riêng cho các cặp tình nhân, hi vọng hai vị yêu thích, chúc hai vị ăn cơm ngon miệng." Cung Muội Muội mỉm cười: "Cám ơn, tôi rất thích." Nói xong cô liền nhẹ nhàng nâng chú gấu nhỏ trong lòng bàn tay, tươi cười rạng rỡ: "Đáng yêu quá." Dạ Lương Thành mỉm cười, anh biết mặc dù cô xuất thân trong nhà họ Cung vô cùng giàu có, nhưng cô là một cô gái rất dễ dàng thỏa mãn, giống như lúc này, chỉ một món quà nhỏ thôi cũng đủ mua chuộc trái tim cô. Trong ánh mắt Cung Muội Muội chỉ toàn là nụ cười, không phải cô giả bộ yêu thích mà là thực sự vô cùng yêu thích, hơn nữa bây giờ đôi gấu nhỏ này trở lên vô cùng có ý nghĩa giống như cô và anh dựa vào nhau, yêu thương gắn bó, cô đặc biệt yêu thích chữ Love ở bên dưới. Dạ Lương Thành cũng cảm thấy sau chuyến đi này, trở về anh cũng phải tặng cho cô thứ gì đó. Bữa cơm này hai người ăn rất vui vẻ, Cung Muội Muội ăn rất no, trước khi về, cô liền cất đôi gấu vào trong túi, tận sâu trong đáy lòng Dạ Lương Thành cảm thấy ấm áp vô cùng. Sau khi đưa cô về khách sạn, Cung Muội Muội bỗng cảm thấy không nỡ rời xa như thế này, cô ngồi ở ghế lái phụ không chịu xuống xe. "Sao vậy?" Dạ Lương Thành nheo mắt hỏi. "Em... em có thể tới ngủ ở chỗ anh không?" Cung Muội Muội cắn môi, lí nhí hỏi. Dạ Lương Thành nét mặt băn khoăn nhìn cô nhưng vẫn từ chối: "Không được." Cung Muội Muội mở tròn mắt: "Tại sao lại không được?" "Không được là không được." Dạ Lương Thành đương nhiên không thể nói lí do cho cô biết, cứ như thế này, anh đừng hòng có thể ngủ ngon giấc. Hơn nữa, anh không muốn quan hệ với cô trước hôn nhân. Cung Muội Muội giận dỗi, nói: "Nhỏ mọn, không cho ngủ thì thôi." Nói xong cô liền đẩy cửa xe bước xuống. Dạ Lương Thành nhanh chóng đẩy cửa gọi cô lại, trầm giọng xin lỗi: "Muội Muội, em đừng giận." Cung Muội Muội cũng không hề giận, cô bước đi vài bước sau đó nghĩ ra việc gì đó liền quay đầu lại, bước về phía anh: "Em muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon." Dạ Lương Thành mỉm cười, giữ hai má, hôn nhẹ lên môi cô, Cung Muội Muội mím môi mỉm cười, lúc này mới mãn nguyện vẫy tay chào anh: "Mai gặp lại!" Cung Muội Muội vừa lên tới lầu thì thấy hai nữ đồng nghiệp đứng bên thang máy nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc. "Muội Muội, em nói thật đi, có phải em và Dạ Lương Thành đang hẹn hò không?" Một nữ đồng nghiệp vội vàng hỏi. Cung Muội Muội nhìn vẻ mặt của họ đoán rằng họ đã nhìn thấy nụ hôn chúc ngủ ngon ban nãy của cô và Dạ Lương Thành, cô chỉ biết bối rối gật đầu: "Vâng!" "Muội Muội, em thật có phúc!" "Đúng vậy! Ngưỡng mộ quá! Dạ thủ trưởng có vẻ rất yêu em!" Trong lòng Cung Muội Muội cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, Dạ Lương Thành thực sự đối xử với cô rất tốt. Sau khi Cung Muội Muội về phòng, hai nữ đồng nghiệp liền than thở: "Bây giờ Dạ thủ trưởng đã là hoa có chủ, các cô gái phòng ta không còn cơ hội nữa rồi." Cung Muội Muội nằm xuống giường, cầm hai con gấu thủy tinh trên tay, khóe miệng mỉm cười, ôm gấu vào lòng, nghĩ tới Dạ Lương Thành khiến cô không tài nào ngủ được, hồi tưởng một lượt những kí ức ngọt ngào, bối rối xảy ra khi ở cùng anh. Rất lâu sau cô mới chìm vào giấc ngủ. Dạ Lương Thành ngồi trên sofa xem tài liệu, lúc này mới là chín rưỡi, điện thoại của anh bỗng đổ chuông, anh tưởng là Cung Muội Muội gọi tới, liền nghe máy: "Alo!" "Hi, tôi là Sara." Đầu bên kia là giọng nói của công chúa Sara Dạ Lương Thành nhíu mày, giọng nói lập tức trở lên lạnh nhạt và tôn kính: "Chào công chúa." "Dạ thủ trưởng, anh đã ngủ chưa?" "Chưa ngủ." "Tối mai tôi có một bữa tiệc cá nhân, muốn mời anh tham gia, anh có đồng ý tới không?" Giọng công chúa Sara rất mong đợi. Dạ Lương Thành sắc mặt sa sầm, trầm ngâm không nói gì. "Dạ thủ trưởng, anh không cần trả lời tôi liền, chiều mai nói với tôi là được. Chúc ngủ ngon." Công chúa Sara nói xong liền ngắt máy. Dạ Lương Thành đóng điện thoại lại, ánh mắt phức tạp, anh đương nhiên cảm nhận được công chúa Sara có cảm tình với mình, nhưng anh không thể đón nhận tình cảm này. Vì trong tim anh chỉ có thể chứa đựng một người phụ nữ, nhưng nhiệm vụ ngoại giao lần này anh đã tham gia thì tuyệt đối không thể phá vỡ mối quan hệ bề mặt được. Bữa tiệc này nếu như không có lí do thích đáng, xem ra anh khó lòng từ chối. Còn anh nhất định phải tìm lí do để từ chối.