“Không thành vấn đề!” Tiểu Trạch lập tức lớn tiếng trả lời, nhưng sau khi nói xong, nó có chút không hiểu mà hỏi: “Ba, sao ba cứ muốn bảo con đến ở nhà cụ vậy?” Mặt Trình Ly Nguyệt hơi nóng lên. “Bởi vì ba muốn bồi dưỡng tình cảm với mẹ con.” Cung Dạ Tiêu cười nhạt đáp một tiếng. Lúc này, mặt Trình Ly Nguyệt càng đỏ hơn, người này lừa trẻ con mà lại còn nói thẳng ra như vậy. “Vâng! Ba, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà cụ, con có thể mang theo Shiba không?” Tiểu Trạch bắt đầu phấn khởi suy nghĩ xem phải chơi như thế nào trong đợi nghỉ này? “Đêm nay để con ngủ ở nhà đi!” Trình Ly Nguyệt cảm thấy con như vậy thật đáng thương. “Có phải sắp hết rồi không?” Cung Dạ Tiêu cũng đang tính ngày. “Không phải.” Trình Ly Nguyệt buồn bực trừng hắn liếc mắt. Tiểu Trạch thấy ba nói toàn những lời nó nghe không hiểu, đôi mắt to chớp chớp: “Ba, mẹ, hai người đang nói gì vậy?” “Không có gì, hôm nay đừng đến nhà cụ nữa, muộn quá rồi, ngày mai đến đi.” Cung Dạ Tiêu xoa đầu Tiểu Trạch, nhìn Trình Ly Nguyệt với ánh mắt đầy hoài nghi, người phụ nữ này còn muốn trốn sao? Nước X Trời lại sắp chạng vạng tối rồi, hôm nay Cung Muội Muội phải chạy theo công chúa Sara cả một ngày. Sau khi sắp xếp xong hành trình ngày hôm nay, công chúa Sara thương tình nói với cô: “Muội Muội, cô về nghỉ ngơi đi!” Công chúa Sara năm nay hai mươi bảy tuổi, đối với một Cung Muội Muội nhỏ hơn cô vài tuổi, cô luôn coi Cung Muội Muội giống như em gái của mình mà đối đãi. Cung Muội Muội nhớ đến bữa tốn nay, cô lập tức hỏi: “Công chúa Sara, bữa tối lát nữa không cần tôi phiên dịch sao?” “Hôm nay cô mệt rồi, không phiền cô nữa.” Công chúa Sara cười nói. Đáy mắt Cung Muội Muội chợt lóe lên chút hoảng loạn, công chúa Sara chuẩn bị ăn tối một mình với Dạ Lương Thành sao? “Muội Muội, cám ơn cô.” Công chúa Sara nắm tay cô, lúc này trợ lý cạnh công chúa đưa đến một hôm quà, công chúa Sara giao hộp quà cho cô: “Đây là một món trang sức, là quà gặp mặt của tôi, cô nhận lấy đi!” Cung Muội Muội lập tức lắc đầu từ chối nói: “Không, tôi không thể nhận, đây vốn dĩ là công việc của tôi.” Công chúa Sara khách sáo nói: “Tôi lấy tư cách là bạn bè tặng cô, cô không cần lo lắng.” Cung Muội Muội cầm lấy hộp quà, chỉ đành cảm kích nói với công chúa: “Cảm ơn công chúa.” Mắt dõi theo bóng dáng công chúa lên xe, Cung Muội Muội ngẩn người hoảng hốt, liếc đồng hồ đã sáu rưỡi rồi, công chúa chắc chắn đi ăn tối cùng Dạ Lương Thành! Xe của Cung Muội Muội đang dừng một bên để chờ cô, cô ôm hộp quà rồi vào xe, xe chạy về khách sạn nơi cô ở. Vừa bước vào khách sạn, có hai người đồng nghiệp cũng vừa mới quay về. Họ nhìn thấy tay cô ôm hộp quà thì kinh ngạc tiến lên: “Muội Muội, cô được nhận quà à?” “Công chúa tặng.” “Oa! Vẫn là cô may mắn nhất, vừa đến đã được sắp xếp làm việc cạnh công chúa điện hạ rồi.” “Bên trong là gì vậy?” “Chắc là trang sức!” Trên mặt Cung Muội Muội lại không hề vui vẻ, vào giờ khắc này, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh Dạ Lương Thành ăn mặc bảnh bao dùng bữa tối cùng công chúa Sara. Cô tưởng tượng thấy cả chi tiết ánh mắt họ nhìn nhau, tưởng tượng thấy dáng vẻ lúc họ cụng ly, tưởng tượng thấy nụ cười đầy quyến rũ của công chúa Sara, để lộ ra cả đường cong gợi cảm đầy tính phương Tây... Cuối cùng cô cảm thấy tự ti! Tâm trạng Cung Muội Muội có chút suy sụp. “Muội Muội, cô sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy? Công việc của cô xảy ra vấn đề gì sao?” “Không có, tôi chỉ hơi khó chịu tôi, tôi lên lầu nghỉ ngơi đây.” Cung Muội Muội cười lắc đầu, cô vào thang máy, lên thẳng của phòng của mình. Bước vào phòng, Cung Muội Muội ngồi trên sô pha mà lòng nóng như lửa đốt, cô liếc nhìn hộp quà trước mặt rồi mở nó ra, chỉ nhìn thấy bên trong là nguyên một bộ trang sức bằng kim cương đang nằm yên lặng, cô ngạc nhiên, đây không phải là bộ trang sức gần năm trăm vạn sao? Quốc gia này có một mỏ kim cương vô cùng nổi tiếng, vì vậy nơi đây không thiếu trang sức, lần này công chúa Sara quả thực rất phóng khoáng. Thế nhưng Cung Muội Muội vẫn không vui vẻ nổi. Cô nhìn bóng đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ, trong lòng thổn thức không yên. Mà lúc này ngoài trời, trong trời đông giá rét, một trận tuyết nhỏ đột nhiên tràn ngập bầu trời, nhẹ nhàng rơi xuống. Cung Muội Muội đẩy cửa bước ra ngoài ban công, cô đưa tay đón lấy những bông hoa tuyết đang bay nhẹ nhàng trên không trung, thật đẹp. Nếu như trong nhà hàng, nhìn xuyên qua cửa sổ thưởng thức màn hoa tuyết như vậy, thêm rượu vang, ánh nến thì đúng là bữa tối mỹ vị, thật lãng mạn biết bao. Trái tim Cung Muội Muội chợt rầu rĩ đau đớn, đau đến mức khiến cô chẳng muốn làm gì, đầu có chút trống rỗng, cô đột nhiên muốn chạy đi tìm Dạ Lương Thành, muốn biết hắn đã xuất phát hay chưa? Thời gian cứ trôi qua từng chút một, lúc này Cung Muội Muội đột nhiên mong thời gian trôi nhanh một chút, như vậy cô có thể đi tìm Dạ Lương Thành để xác định xem hắn đã về chưa, hoặc là đêm nay có thể hắn sẽ không về. Cuối cùng, cũng đến tám giờ rồi, Cung Muội Muội không muốn đợi dù chỉ một khắc, cô cầm chiếc áo khoác choàng lên người sau đó đẩy cửa xông ra ngoài. Đến đại sảnh dưới lầu, lúc này ngoài cửa đã không còn xe đưa đón nữa rồi, vì vậy cô phải đi ít nhất quãng đường 1km mới đến khách sạn của Dạ Lương Thành. Cung Muội Muội túm chặt vạt áo, cô chẳng màng gì nữa cứ thế xông vào trận mưa tuyết giăng đầy trời, hoa tuyết rơi vào mái tóc cô, hất vào mặt cô, lọt vào cổ cô. Nhưng có lạnh hơn nữa thì cô cũng không cảm nhận được, cô chỉ đang chăm chú suy nghĩ xem Dạ Lương Thành có về hay không? Cung Muội Muội đến khách sạn của Dạ Lương Thành thì phát hiện ở đây được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, không có thẻ phòng thì không được vào, cho dù có có chứng minh thân phận là khách nước ngoài thì cũng không được vào. Cung Muội Muội tìm người phục vụ để hỏi, người phục vụ cũng nhớ cô, cô tìm để hỏi xem Dạ Lương Thành đã về chưa? Người phục vụ cũng tốt bụng đáp cô rằng: “Vẫn chưa về.” Vẫn chưa về! Cô liếc nhìn đồng hồ ở cổ tay, đã tám rưỡi rồi, ăn một bữa cơm mất hơn một tiếng đồng hồ vẫn còn chưa đủ sao? Cung Muội Muội ôm lấy mình muốn ra ngoài, người phục vụ tốt bụng nói với cô: “Tiểu thư, cô có thể ngồi đợi ở sô pha trong đại sảnh.” “Cám ơn.” Cung Muội Muội nói một câu, nhưng cô vẫn đẩy cửa ra ngoài, đứng phía dưới chiếc cột phù điêu ở đại sảnh, nhìn về phía đại lộ mờ mịt trong trời mưa tuyết, cô cứ nhìn về một hướng, chăm chú không dời mắt. Cuối cùng cũng có một chiếc xe phóng tới, trong lòng Cung Muội Muội chợt mừng rỡ, hắn về rồi sao? Nhưng khi chiếc xe kia dừng lại, một người nước ngoàiđẩy cửa sau bước ra, điều này khiến cô lại thất vọng thêm lần nữa. Thì ra không phải hắn. Khi nãy Cung Muội Muội không biết lạnh, nhưng lúc này, hoa tuyết bắt đầu dính vào tóc cô, bắt đầu ngấm vào thân thể cô, cô cảm thấy đột nhiên lạnh thấu xương, cô ôm lấy cánh tay, gắng sức chịu đựng cái lạnh này. Cô phải đợi Dạ Lương Thành về. Cô đợi trong gió rét nửa giờ rồi, thỉnh thoảng gió lạnh lại thổi hoa tuyết che phủ cả cô, cô đứng dưới bóng tối của cây cột, lặng đi giống như một bức tượng. Lúc người phục vụ ra ngoài quét tuyết nhìn thấy cô như vậy cũng khuyên vài lần, nhưng cô vẫn cố chấp không chịu vào.