"Cái gì? Anh đừng đùa." Trình Ly Nguyệt có chút giật mình. "Anh đâu có đùa! Vé máy bay anh đã mua rồi, chuyến tám giờ tối nay, sáng mai trước mười một giờ nhất định anh sẽ tới, cho nên bữa trưa mai em mời." "Này! Anh thực sự trở về à!" "Anh nhớ thằng nhóc Tiểu Trạch rồi, mà anh là người có thời gian, Tiểu Trạch đâu? Gọi nó đến nghe điện thoại, anh muốn nói chuyện cùng nó." "Giờ này nó ngủ rồi, ngày mai anh quay lại thật ư?" "Đương nhiên rồi, nói dối làm chó, dì em còn nhờ anh mang cho em vài chai nước sốt dì tự làm nữa." Nghe đến đoạn này Trình Ly Nguyệt thực sự tin rồi, cô rất thích nước sốt thịt bò dì tự tay làm, nấu mì sợi hoặc mì trộn Tiểu Trạch đều thích ăn. "Được, ngày mai anh về, em mời anh ăn cơm." Trình Ly Nguyệt đáp ứng hẳn. "Được, nửa năm không gặp anh lại đẹp trai lên rồi." "Bớt nhảm đi." "Không tin? Ngày mai gặp rồi em sẽ biết, nói không chừng em lại yêu anh." "Em nói rồi, chuyện này không thể xảy ra" Trình Ly Nguyệt khẳng định với hắn. "Đừng có vội kết luận, anh nói rồi, một năm không theo đuổi được em, vậy thì hai năm, hai năm vẫn không theo đuổi được em thì ba năm, ba năm không được thì theo đuổi đến mười năm, tóm lại em vẫn phải phải lập gia đình." Trình Ly Nguyệt phì cười: "Được rồi, không nói nữa, em muốn nghỉ ngơi." "Ngày mai gặp." Nói rồi Bùi Tử Hiên cúp điện thoại. "Ừm, ngày mai gặp." Trình Ly Nguyệt cười đáp một tiếng, đầu cô nhớ đến Bùi Tử Hiên ~ vị thiếu gia giàu có bất cần đời này. Ngày trước khi còn ở nước ngoài, hẳn đến thiết kế cho mẹ hắn một bộ châu báu, lúc đó, Trình Ly Nguyệt là nhà thiết kế của hắn. Qua lại nhiều lần liền quen biết, hắn nói theo đuổi cô, vậy mà cũng nghiêm túc theo đuổi một năm, nhưng Trình Ly Nguyệt cự tuyệt hắn, thời gian sau đó phát triển thành bạn tốt. Nhưng Bùi Tử Hiên bày tỏ, ngày nào hắn không theo đuổi được cô, hắn vẫn không bỏ cuộc. Trình Ly Nguyệt cúp điện thoại, cằm điện thoại trong tay mà vẫn nhớ về Bùi Tử Hiên. Bỗng chốc, âm thanh người đàn ông phía sau bất thình linh truyền đến: "Vẫn còn thòm thèm? Vẫn còn dư vị sao?" Trình Ly Nguyệt quay đầu, liền nhìn thấy Cung Dạ Tiêu không biết rời khỏi sô pha từ lúc nào, đến ngay sát cô. Lúc nãy cô và Bùi Tử Hiên nói chuyện gì hắn đều nghe thấy hết sao? Lúc này, khuôn mặt tuấn mĩ của hắn thật khó coi, khuôn mặt nhăn lại như sắp tức giận. "Sao vậy?" Trình Ly Nguyệt chớp chớp mắt, không biết hắn tức giận điều gì. "Người gọi điện đến cho em vừa rồi là đàn ông sao?" "Ừm! Một người bạn trước đây của tôi." Trình Ly Nguyệt gật đầu. "Nói chuyện vui vẻ nhỉ!" Cung Dạ Tiêu cười mỉa mai, ánh mắt trầm mặc đầy nguy hiểm nhìn cô. "Bình thường thôi!" Trình Ly Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, Đôi chân thon dài của Cung Dạ Tiêu tiến lên một bước, ép sát vào cô. Lưng Trình Ly Nguyệt dán vào tường, thân hình cao lớn của hắn dưới ngọn đèn tối, lưu lại một chiếc bóng dài bao phủ cô lại. Hơi thở Trình Ly Nguyệt gấp gáp, người đàn ông này ép sát vậy để làm gì? Cung Dạ Tiêu chống hai tay lên cửa kính, đem cô giam chặt vào trong lòng. Mà lúc này Trình Ly Nguyệt đang dựa cả người của sổ, tim đập thình thịch. Cô sợ sao? Cô vẫn không có phản ứng gì, ngón tay thon dài của người đàn ông giữ chặt tấy cằm cô, bốn mắt nhìn nhau. Đáy mắt hắn tràn ngập sự nguy hiểm, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt kiểu diễm của cô. "Không cần biết người đàn ông kia là ai, tránh xa hắn ra một chút." Cung Dạ Tiêu lạnh lùng bá đạo ra lệnh. Trình Ly Nguyệt hít thở sâu một hơi: "Anh ấy tên là Bùi Tử Hiên, là một người khách của tôi ở nước ngoài, đồng thời cũng là bạn tôi. Tiểu Trạch gọi anh ấy là chú. Lúc Tiểu Trạch một tuổi, anh ấy hay mua đồ chơi cho thằng bé. Anh ấy không phải là người như anh nghĩ, Tiểu Trạch cũng thích anh ấy, anh đừng có nghĩ nhiều." Lời nói này nói ra khiến sắc mặt người đàn ông âm trầm cực điểm. Lúc nãy nghe cô cùng người đàn ông kia nói chuyện rõ ràng như bạn lâu năm. Lời nói của Trình Ly Nguyệt khiến hắn cảm thấy cổ họng mình như bị chặn lại, khó chịu nhưng không thể làm thể nào được. "Tiểu Trạch thích hắn, vậy còn em? Em cũng thích hắn?" Cung Dạ Tiêu cúi người, chưng ra bộ mặt áp bức nhìn cô. Gần tới mức khiến cho hô hấp của Trình Ly Nguyệt ngưng lại, đưa tay đẩy hắn ra:"Tôi nói tôi, tôi với anh ấy chỉ là bạn." Bạn là nữ còn có thể được, nhưng cô lại có bạn là nam, điều này hắn không thể nhịn được. "Trưa mai dẫn tôi đi gặp hắn." " Vì sao?:" Trình Ly Nguyệt chớp chớp mắt, buổi gặp mặt đầu tiên của cô và Bùi Tử Hiên, lại mang theo hắn. "Tôi muốn làm quen với hắn." Sắc mặt Cung Dạ Tiêu thật khó coi, trong lòng đầy phiền muộn. Hắn muốn xem xem người đàn ông mà Tiểu Trạch gọi là chú, người khiến người phụ nữ này vui vẻ trò chuyện là ai. Trình Ly Nguyệt khẽ run lên, cô cảm thấy không ổn cho lắm. Hắn không quen biết Bùi Tử Hiên, ngồi ăn cơm cùng nhau không thấy ngại sao? Cung Dạ Tiêu nói xong liền buông thõng hai tay, sắc mặt đen sầm lại như ai nợ hắn vài trăm tỷ vậy. Cô phủi phủi môi rồi trở về phòng mình. Cô đã tắm xong, nằm trên giường nghịch điện thoại. Đã mười một giờ, cô hôm nay đã ngủ quá nhiều, hiện tại không thể ngủ thêm được nữa. Hơn nữa kì kinh lại đến, bụng dạ trở lên lạnh lẽo. Trước đây cô thường hay dùng túi chườm nóng, nhưng ở đây cô chưa có chuẩn bị nên đành phải chịu đựng. Mười một rưỡi.Cửa phòng cô đột ngột bị mở ra,Trình Ly Nguyệt bị dọa, ngầng đầu lên nhìn, Cung Dạ Tiêu mặc bộ đồ ngủ màu xám bước vào. Trình Ly Nguyệt chớp mắt nhìn hẳn: "Tại sao anh vẫn chưa ngủ?" "Tôi đến chỗ em ngủ." Nói xong liền xốc một bên chăn lên nằm xuống. "Này! Anh cũng có giường, sao lại ngủ giường tôi." Trình Ly Nguyệt buồn bực nhìn hắn. Cung Dạ Tiêu nghiêng người nằm gần cạnh cô, thấp giọng "hửm" một tiếng: "Tôi thích." Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Tôi cũng không chạm đến em, em gấp gáp gì chứ?" Coi như hắn muốn đi, thì thân thể cô cũng không cho phép. Bàn tay to lớn của Cung Dạ Tiều từ vạt áo của cô tiến vào, Trình Ly Nguyệt cho rằng hắn định làm gì. Bàn tay to dày của hắn phủ lên chiếc bụng nhỏ của cô không động, lời cô đang muốn nói lập tức bị nghẹn lại ở cổ. Cô cứ nghĩ rằng hắn luồn tay vào sờ ngực cô ngủ, người đàn ông này hình như có thói quen đó, nhưng hiện giờ hắn giúp cô xoa bụng, cô thực sự hiểu lầm hẳn rồi. "Anh...anh như vậy sẽ mất ngủ mất, không cần vậy đâu." Trình Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói. "Đừng nói gì cả." Cung Dạ Tiêu khẽ "hừm" lên một tiếng, dưới ánh đèn tường nhạt, khuôn mặt tuấn mĩ của hắn hiện ra sự mệt mỏi, rõ ràng là muốn ngủ rồi. Trình Ly Nguyệt lập tức im miệng lại. Bàn tay hắn xoa bụng cô vô cùng ấm áp, cảm giác đau âm ỉ cũng hoàn toàn biến mất. Trong lòng cô có chút cảm kích, xoay đầu nhìn bộ dạng buồn ngủ của hắn, hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả lên mặt cô, nóng rực như chiếc lông vũ lướt qua làn da cô vậy. Thân thể Trình Ly Nguyệt có chút cứng đờ, đang bị rồi mà cơ thể cô lại như đang có dòng điện kỳ lạ chạy qua.