"Ầm!" Một tiếng, đầu Cung Muội Muội như nổ tung, trống rỗng. Trên môi là nhiệt độ hơi lạnh của người đàn ông, hắn không hôn sâu, chỉ là cùng cô nhẹ nhàng cùng bờ môi cô va chạm, hô hấp quấn quýt lấy nhau, càng lâu càng cảm thấy ám muội cực điểm. "Ưm..." Đầu Cung Muội Muội không ngừng lùi về phía sau, cánh tay Dạ Lương Thành đang giữ lấy gáy cô cũng lập tức buông ra, để cô tùy ý thoái lui. Cung Muội Muội bụm miệng lại, ánh mắt mở to ra nhìn hắn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, cô vẫn còn không tin được cô vừa bị hắn hôn. Dạ Lương Thành nhìn khuôn mặt biểu cảm của cô, không khỏi cười thấp giọng: "Em như này là ý gì, không thích sao?" Cung Muội Muội có chỗ nào nói thích hay không thích? Hiện tại đầu óc cô đều trở nên trống rỗng, có chút ngượng ngùng hỏi: "Tại sao anh lại hôn tôi?" "Tại sao tôi không thể hôn em?" Dạ Lương Thành nhíu mày, buồn cười nhìn cô. Cung Muội Muội chớp chớp mắt, mi mắt giật giật, cắn môi nói: "Anh cũng không thích tôi." Dạ Lương Thành có chút nghi hoặc nhìn cô, con mắt nào của nha đầu nàu nhìn ra hắn không thích cô chứ? Chẳng lẽ hồi nhỏ do chuyện hắn cười nhạo cô là quỷ khóc nhè mà cô vẫn để tâm trong lòng sao? Hơn nữa còn hiểu lầm rằng hắn không thích cô? Quả nhiên hồi nhỏ bị tổn thương càng sâu sắc, hắn bất giác ngồi dậy, đôi mắt khóa chặt lấy cô, cặp môi mỏng từ từ mở miệng: "Muội Muội, tôi thích em." Đôi mắt Cung Muội Muội trong veo lập tức ngước lên, mở to mắt, cô không nghe nhầm đó chứ! "Anh...anh thích tôi?" Cung Muội Muội phản ứng chậm chạp nhìn hắn. "Thích." Giọng nói kiên định của người đàn ông vang lên. "Là...là loại thích nào chứ?" Đôi tay Cung Muội Muội lập tức e thẹn và căng thẳng đan lại vào với nhau. Thích cũng có rất nhiều loại. Hắn nói là loại thích nào? Dạ Lương Thành ngẫm nghĩ rồi nói: "Sự yêu thích giữa nam giới và nữ giới." Lúc này, khuôn mặt của Cung Muội Muội càng thêm ửng đỏ. Trời ơi! Sao hắn lại nói vậy? "Vừa lòng em chưa?" Cặp môi mỏng của Dạ Lương Thành cong lên đầy ý cười. Cung Muội Muội mắc cỡ quay người đi. Người đàn ông này là ý gì? Nói như kiểu cô rất mong chờ hắn thích cô lắm ấy. Cô có chút tức giận hỏi ngược lại: "Cái gì thích với chả không thích!" "Cung Muội Muội em có bạn trai không?" Dạ Lương Thành hiện tại cũng không hiểu biết nhiều gì về cô. Cậu trai ôm cô rất chặt lần trước thực sự chỉ là bạn thôi sao? Nếu như chỉ là bạn, cô thật tùy ý quá, tùy tiện để người khác giới ôm, hơn nữa lại còn ôm chặt như vậy? Cung Muội Muội vặn vặn ngón tay, cô vẫn thật thà trả lời một câu: "Không có." "Người con trai trong buổi tiệc không tính sao?" "Tôi nói rồi! Đó là bạn...chỉ là bạn." Cô không khỏi nhấn mạnh ngữ khí như sợ hắn không hiểu ý cô vậy. "Không có thì tốt." Giọng nói Dạ Lương Thành vang lên. Cung Muội Muội lập tức quay đầu hỏi một câu: "Cái gì mà không có thì tốt." Chuyện này liên quan gì đến hắn? Cô nào có biết rằng Dạ Lương Thành đang tỏ tình với mình, hắn híp mắt, nụ cười đầy mê hoặc: "Như vậy tôi không có cơ hội rồi." Đầu óc Cung Muội Muội lại như muốn nổ tung thêm lần nữa, cô ngượng ngùng, lập tức đứng dậy: "Tôi về phòng ngủ đây." Nếu như còn tiếp tục nói, chắc tim cô sẽ loạn lên mất. Dạ Lương Thành cũng không cưỡng ép cô đêm nay phải đồng ý làm bạn gái hắn. Nhìn cô bước vào phòng, hắn lại gối đầu nằm xuống. Ánh đèn rọi vào trong mắt hắn, từng chấm nhỏ đẹp mê người. Hắn kéo chiếc chăn vào lồng ngực, đây là cô mang đến cho hắn. Trong phòng, cả người Cung Muội Muội lăn lộn trằn trọc không ngủ được. Trong đầu óc cô lúc này tràn ngập âm thanh của Dạ Lương Thành, từng câu hắn nói vừa nãy cô đều nhớ kĩ, đặc biệt là câu "Muội Muội, tôi thích em" Lúc này cô càng trở nên mất ngủ. Mà hắn thì đang ngủ ở bên ngoài. Nhưng cô không có thói quen thức đêm, mệt đến mức cực điểm, cô vẫn có thể mơ mơ hồn hồ chìm vào trong giấc mộng. Sáng sớm. Hai ngày nghỉ cuối tuần Trình Ly Nguyệt trải qua đầy hỗn loạn. Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng đi làm lại thoải mái như thế, cô thích đi làm. Buổi sáng, lúc Cung Dạ Tiêu rời giường, nhìn ánh mắt cô có chút phức tạp khó dò, đại khái là câu hỏi tối qua của cô khiến hắn phiền muộn. Vẫn như bình thường, bọn họ đưa thằng bé đến tận cổng trường. Cung Dạ Tiêu cũng không hỏi ý kiến của cô, dẫn cô đến nhà hàng ăn sáng, ăn sáng xong liền đưa cô đến công ty. Trình Ly Nguyệt thức sự rất buồn bực khó chịu ở trong lòng. Cô không vội vàng xuống xe, quay đầu nhìn Cung Dạ Tiêu nói: "Nếu như lời của tôi tối qua làm anh không vui, vậy tôi thu hồi lại, anh đừng để tâm, những lời này về sau tôi sẽ không hỏi nữa." Nói xong, cô liền bước xuống xe, không quay đầu lại, rảo bước đến đại sảnh công ty. Cung Dạ Tiêu nhìn bóng lưng cô, hít thở thật sâu. Lời cô nói tối qua khiến hắn cả đêm không ngủ được. Người phụ nữ này không có niềm tin với hắn ư? Cảm thấy chuyện hôn nhân của bản thân đều không làm chủ được? Hắn thực sự có chút ảo não, cho nên sáng nay hắn không thèm để ý tới cô. Trình Ly Nguyệt tiến vào phòng làm việc, liền bị năm sáu nhân viên nữ bao vây. "Chị Ly Nguyệt, ảnh đâu? Video đâu?" "Đúng vậy! Tin tức hình ảnh trên mạng về buổi tiệc của Cung thị thật ít quá đi mất, còn em muốn nhìn ngôi sao thần tượng mà không thể nhìn thấy. Không phải chị đồng ý với em chị sẽ quay video và chụp ảnh rồi sao?" "Mau mau mở ra cho bọn em xem đi! Bọn em chờ hết nổi rồi." Trình Ly Nguyệt mím môi cười, cô lắc đầu nói: "Chị không có đi." "Cái gì? Chị Ly Nguyệt, tại sao chị lại không đi? Không thể nào!" "Không tin mọi người đi hỏi Linda đi, chị ấy có thể thay chị làm chứng, buổi tối hôm đó chị và chị ấy ở cùng nhau." Trình Ly Nguyệt lấy Linda ra làm bia đỡ đạn. Nếu như cô nói đi, không biết đám người này không biết sẽ quấn cô đến bao giờ. Hơn nữa ngoài mấy bức ảnh chụp kia, cô cũng không chụp thần tượng mà bọn họ mong muốn, như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. "Không thể nào! Chị Ly Nguyệt, không phải chị được mời sao?" Lúc này Linda đi rót trà ngang qua đám người bọn họ: "Cô ấy đúng là được mời, nhưng cô ấy không thích những chỗ đông người này. Được rồi, đừng bám lấy nữa, các cô quay về vị trí làm việc đi." Nói xong, khuôn mặt Linda đầy hiếu kì tiến vào phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt rồi khóa cửa, ánh mắt đồng tình nhìn cô: "Chị nhìn thấy bức ảnh trên mạng rồi, Cung Dạ Tiêu nhảy cùng cái cô Hoắc Yên Nhiên kia nhảy điệu nhảy mở màn lúc đó em cũng có mặt ở đó sao?" "Có, em đứng ở hàng phía trước, hắn nhảy vô cùng tốt, phối hợp vô cùng ăn ý." Trình Ly Nguyệt cười chế giễu. "Không phải thật đó chứ!" Linda hỏi cô "Cái gì không phải thật?" "Cung Hoắc hai nhà liên hôn a!" Tin tức bát quái này Linda thực sự rất có hứng thú, dù sao nắm được tình hình trong giới thượng lưu cũng là thủ đoạn để kiếm cơm ăn. Sắc mặt Trình Ly Nguyệt cay đắng, lắc lắc đầu nói: "Cái này thì em không biết." Linda cũng là người thức thời, cô tin rằng tin tức này, người khó chịu nhất là Trình Ly Nguyệt, nếu như cứ tiếp tục hỏi càng khiến Ly Nguyệt trở nên khó xử. ==== End chương 184