"Không cần đâu!" Cung Dạ Tiêu híp mắt, rõ ràng là thấy hơi bài xích.
"Cần chứ! Đội lên." Nói xong, Cung Muội Muội đi ra sau lưng anh, đội nón lên đầu anh.
"Wow! Ba đẹp trai quá!" Cậu bé vỗ tay.
Trình Ly Nguyệt cũng bị chết trúng chỗ cười, nhìn anh rõ ràng rất chín chắn chững chạc, khí thế bức người, vậy giờ đây lại đeo một chiếc nón đáng yêu, sao có thể không buồn cười được chứ?
Không chỉ mình Trình Ly Nguyệt đang cười, Cung Muội Muội cũng vừa cười vừa thừa cơ chụp ảnh anh cả của mình.
Đợi đến khi cô chụp xong, Cung Dạ Tiêu tháo xuống, Cung Muội Muội sửa thành nón cỡ nhỏ, đội lên đầu cậu bé.
Cung Muội Muội lấy một cây nến số 28 cắm vào giữa bánh, Cung Dạ Tiêu cầm bật lửa, châm lửa, quản gia tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ còn lại ánh sáng đèn cầy.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ.." Cung Muội Muội vừa vỗ tay vừa hát, mọi người bè theo.
Trình Ly Nguyệt ngại hát lắm, đột nhiên, tay chống trên sofa của cô, bị một bàn tay to nắm lấy trong bóng tối, con tim cô run lên, không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô lén giãy giụa, nhưng anh không cho cô vùng ra, mãi đến khi Cung Muội Muội và cậu bé hát xong bài hát mừng sinh nhật, cô mới cảm giác được anh đã nới lỏng ra một ít, cô bèn rút tay về.
Cung Muội Muội nói với Cung Dạ Tiêu: "Anh, mau ước đi!"
Cung Dạ Tiêu xoay đầu, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh sâu thẳm như trời đêm, anh nói to rõ: "Điều ước của tôi rất đơn giản, cho con trai một gia đình hoàn chỉnh"
Đầu óc Trình Ly Nguyệt trống rỗng, thẹn thùng cúi mặt xuống, nhưng vẫn phản bác lại một câu: "Chẳng lẽ anh không biết phải ước thầm sao? Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."
Cung Dạ Tiêu cười an ủi: "Nói như thế, em hy vọng tôi dùng cách ước thầm để giúp điều ước này thành sự thật à?"
Trình Ly Nguyệt nghẹn lời, á khẩu.
Hai vợ chồng Cung Thánh Dương nhìn nhau cười, Cung Muội Muội cũng che miệng, cậu bé cũng rất mong chờ, tất nhiên là cậu hy vọng ba và mami kết hôn với nhau rồi.
Lúc này, Cung Dạ Tiêu đan hai tay, dưới ánh nến, khuôn mặt của anh trông rất nghiêm túc, vài giây sau, anh mở mắt ra, nói với cậu bé: "Thổi nến giúp ba nào"
Cậu bé đang đợi thổi nến đây! Ba cậu vừa nói, cậu bé liền chu miệng ra thổi tắt sạch.
Quản gia cũng bật đèn lên kịp thời, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của Trình Ly Nguyệt trông hơi đỏ ửng mất tự nhiên.
Lúc này, anh lại đào một cái hố, bắt cô rơi xuống.
"Ăn bánh kem thôi!" Cung Muội Muội cầm dao, bắt đầu cắt bánh.
Mỗi khi cắt xong một miếng, cậu bé lại mang đi cho ông nội bà nội ăn, sau đó chia cho ba và mẹ, kế tiếp, cậu bé lại bưng cho bốn người làm bên cạnh, còn có quản gia, mọi người đều rất yêu mến cậu bé.
Miếng cuối cùng, mới là của cậu, cậu vui vẻ cầm thìa, ăn đầy ngọt ngào.
Ăn xong bánh kem là 9:30, đột nhiên, cậu bé đi rửa tay cùng với Cung Muội Muội, sau khi trở về cậu nói với Trình Ly Nguyệt, "Mami, tối nay con có thể ngủ lại đây không, con muốn ngủ với cô một đêm."
Trình Ly Nguyệt đang uống nước, lập tức bị sặc, cậu bé muốn ngủ ở đây sao?
Thế có nghĩa là chỉ có cô và Cung Dạ Tiêu trở về chung cư?
"Không được, đừng làm phiền đến cô của con, con ngủ không ngay ngắn, lỡ đá trúng cô thì sao?" Trình Ly Nguyệt nói đầy nghiêm túc với cậu bé.
"Không sao đâu chị Ly Nguyệt, giường của em rất lớn, em tin Tiểu Trạch chắc chắn sẽ ngủ rất ngoan mà."
Ánh mắt cậu bé lóe lên ý cười, "Vâng! Mami con rất ngoan, hơn nữa, không phải ba hôm nay bị bệnh sao? Khi mami bị bệnh đều không cho con lại gần, nói là sẽ lây cho con, bây giờ ba bị bệnh rồi, con vẫn còn nhỏ sẽ bị lây đó, vì thế mẹ về chăm sóc ba nhé! Được không?"
Câu cuối cùng, đôi mắt của cậu long lanh, hỏi vô cùng nghiêm túc. Trình Ly Nguyệt: "."
"Khụ..." Một tiếng họ bất ngờ vang lên, Cung Dạ Tiêu đỡ trán, dáng vẻ cứ như không được khỏe lắm.
"Tiểu Trạch nói đúng, nó vẫn còn nhỏ, có thể tôi sẽ lây bệnh sang cho nó, cứ để nó ở lại dinh thự đi!"
"Ly Nguyệt à! Vậy bác nhờ con chăm sóc Da Tiêu nhé, con người nó bình thường trông ưu tú vậy thôi, nhưng chẳng biết chăm sóc bản thân mình đâu, hôm nay Tiểu Trạch ở lại dinh thự, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho nó, con cứ yên tâm đi nhé!" Hạ Hầu Lâm lên tiếng.
Trình Ly Nguyệt căng thẳng, ngay cả Hạ Hầu Lâm cũng đã nói như thế rồi,nếu còn cố chấp khuyên con trai về nhà thì chẳng khác nào quá vô tình, dù sao họ là ông nội bà nội, giữ cháu nội lại một đêm chẳng có gì quá đáng.
"Ba mẹ, vậy Tiểu Trạch giao cho hai người nhé."
Cung Dạ Tiêu nói xong, đứng dậy nói với Trình Ly Nguyệt: "Chúng ta về trước thôi."
"Ba, mami, tạm biệt." Cậu bé cười hi hi, vẫy tay với họ.
Trình Ly Nguyệt chỉ đành mỉm cười đứng dậy, dặn dò Tiểu Trạch, "Phải ngoan một chút đó."
"Con biết rồi!"
"Ngày mai tụi em sẽ đưa nó đến trường." Cung Muội Muội cười nói.
Trình Ly Nguyệt đi theo Cung Dạ Tiêu đến phía trước chiếc siêu xe của anh, Cung Dạ Tiêu đưa chìa khóa cho cô, "Em lái đi, anh có uống rượu rồi."
"Tôi cũng uống một ít rượu vang đỏ" Trình Ly Nguyệt cau mày.
"Em chỉ uống chưa được ba ngụm, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Sao anh biết được?" Trình Ly Nguyệt cau mày.
"Vì tôi biết." Cung Dạ Tiêu nói xong, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, đúng là cô không uống bao nhiêu, đầu óc cũng rất tỉnh táo, cô ngồi vào ghế lái, điều chỉnh vị trí, khởi động siêu xe.
Tiếng động cơ như tiếng dã thú gầm rú, bơm vào người một sự kích thích, tuy Trình Ly Nguyệt lái chiếc siêu xe chục triệu tệ của anh, nhưng cô cũng không dám lơ là, cẩn thận lái ra khỏi đường dinh thự.
"Trình Ly Nguyệt."
"Hử?"
"Em thiếu tôi một món quà sinh nhật, khi nào sẽ tặng tôi đây?"
"Hả? Chẳng phải anh đã ăn mừng sinh nhật xong rồi sao?"
"Chẳng lẽ ăn mừng rồi thì em cho rằng có thể không tặng quà sao? Cho em thời hạn một tuần, chọn một món quà tặng tôi."
"Thế anh thiếu cái gì?"
"Thiếu phụ nữ."
"Anh...được, tôi sẽ tặng cho anh, nhưng tôi tặng gì anh không được phép có ý kiến." Trình Ly Nguyệt nghiến răng.
Chủ đề đến đây là kết thúc, những ngọn đèn suốt dọc đường sáng chói, thân xe lung linh lấp lánh dưới ánh đèn, và trong xe, Trình Ly Nguyệt lái xe với trái tim căng thẳng, sau khi xoay đầu, thì thấy Cung Dạ Tiêu ngồi hơi nghiêng đầu, nhắm mắt ngủ say.
Sáng nay anh vẫn còn sốt cao, lúc này trên bàn lại uống hai ly rượu mạnh với cha mình, anh quả thật rất tắc trách với sức khỏe của bản thân, tối nay chắc anh vẫn chưa uống thuốc nhỉ!
Ngày thường Trình Ly Nguyệt chăm sóc con trai nhiều rồi, nếu cậu bị bệnh, thì việc uống thuốc cô sẽ nhớ rất đúng giờ.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
81 chương
9 chương
19 chương
118 chương
63 chương
21 chương
110 chương
62 chương