Trước đây, ông rất nghiêm khắc, có yêu cầu rất cao với cô, nhưng hiện giờ, ông đã từ bỏ tất cả mọi yêu cầu, chỉ cần cô có thể vui vẻ hoạt bát trở lại. Âu Dương Mộng Duyệt thở dài, cô cắn môi: "Vâng ạ." "Vậy là cháu đã đồng ý?" "Cũng trùng hợp, không phải bây giờ những người trẻ có trào lưu tổ chức vũ hội hóa trang gì đó sao? Hay là chúng ta tổ chức vũ hội hóa trang đi! Như vậy sẽ mới mẻ sáng tạo hơn, mọi người thấy thế nào?" Âu Dương Bộ Vinh đề nghị. Âu Dương Mộng Duyệt không có ý kiến gì, cô căn bản không hề có hứng thú với kiểu vũ hội này, chỉ là muốn để ông nội vui, cô mới miễn cưỡng đồng ý, nghe thấy ba mình nói vậy, cô đành gật đầu: "Được ạ!" Nếu như là vũ hội hóa trang, vậy thì càng không cần phải đối mặt với những người đó, cô chỉ cần mang mặt nạ trong suốt vũ hội là được. "Thế thì quyết định như vậy đi! Hôm nay là thứ tư, vậy thì thứ bảy sẽ tổ chức, Bộ Vinh, sử dụng mối quan hệ của con, mời những người tuổi trẻ tài cao dưới 30 tuổi đến tham dự." "Đương nhiên rồi ạ, con cũng mời những cô gái cùng tuổi với Tiểu Duyệt để bầu bạn với con bé, mời hết những thiên kim tiểu thư mà trước đây từng tiếp xúc với Tiểu Duyệt đến đó, cho dù thế nào, cũng phải tổ chức vũ hội này thật náo nhiệt!" Âu Dương Đoàn xem như đã gửi gắm xong, nếu như tổ chức thành công vũ hội này, nói không chừng tâm ý của cháu gái sẽ thay đổi, đến lúc đó, chỉ cần có anh chàng nhà giàu nào đó theo đuổi, ông đều sẽ xem xét tính cách mà để họ bên nhau. Chỉ cần không phải là người của nhà họ Quý. "Ông nội, ông nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu về phòng nghỉ ngơi đây." Âu Dương Mộng Duyệt đứng dậy định trở về phòng. Âu Dương Bộ Vinh đau lòng nhìn dáng vẻ như người mất hồn của con gái, loại cảm giác này, trước đây ông cũng đã từng trải qua, không được người nhà đồng ý, còn phải phản đối tình yêu một cách kịch liệt, thật sự khiến người khác vô cùng khổ sở, nhưng mà, lúc này, người chịu đựng sự giày vò đó lại là con gái của ông. Làm một người ba, ông thật sự vô cùng đau lòng. "Ba, con cũng vào phòng đọc sách đây." Âu Dương Bộ Vinh đứng dậy, ra ngoài theo con gái mình. Âu Dương Mộng Duyệt vừa đi được vài bước đã loạng choạng, ông tiến về trước đỡ lấy cô: "Tiểu Duyệt, sao thế con?" "Không có gì ạ, con chỉ hơi chóng mặt, chắc là do thiếu ngủ." Âu Dương Mộng Duyệt lắc lắc đầu. "Nhất định là do cô chủ không ăn gì nên bị hạ huyết áp." Dì Hà đứng cạnh nói. "Tiểu Duyệt sao con có thể không ăn gì chứ? Con cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng phải là cách hay." Âu Dương Bộ Vinh hơi tức giận nói. "Ba, con thật sự không sao, bố làm việc đi ạ!" "Chuyện vũ hội ba sẽ lo liệu, đến lúc đó con cứ tham dự là được rồi, còn nữa, con phấn chấn lên một chút." Âu Dương Bộ Vinh khuyên. Sau khi con gái trở về phòng, Âu Dương Bộ Vinh đi vào phòng đọc sách, ông suy nghĩ, vẫn là không ngại ngần mà gọi điện. "Alo, chào bác." Đầu dây bên kia là giọng nói của Quý Thiên Tứ, nghe như không được khỏe, lại hơi khàn. "Thiên Tứ, có chuyện này bác muốn thông báo với cháu một chút, thứ bảy này bác sẽ tổ chức một vũ hội hóa trang cho Tiểu Duyệt, đến lúc đó, bác sẽ sắp xếp để cháu và Tiểu Duyệt gặp mặt." Giọng nói của Quý Thiên Tứ ở đầu dây bên kia thoáng mừng rỡ: "Thật ạ? Gần đây Tiểu Duyệt thế nào ạ?" "Con bé không ăn được nhiều, hai đứa không liên lạc với nhau sao?" "Tiểu Duyệt không gọi điện cho cháu, cháu cũng không dám làm phiền cô ấy." Quý Thiên Tứ cũng không dám nói với cô, anh đã đến thành phố nơi cô đang sống, ở một khách sạn gần đó. "Vừa về nước, ông nội của Tiểu Duyệt bỗng nhiên huyết áp tăng cao, thiếu chút nữa nhập viện, Tiểu Duyệt đã hứa với ông ấy không liên lạc với cháu một tuần, vậy nên, cháu hãy cố chờ đợi, đừng trách con bé." "Cháu không có!" Giọng nói của Quý Thiên Tứ rất chắc chắn: "Cháu không trách cô ấy." "Ừm! Thứ bảy bác sẽ sắp xếp để cháu tham dự, đến lúc đó, hai đứa hãy gặp mặt riêng với nhau, bác chỉ có thể giúp đến đây, tạm thời bác không nói với Tiểu Duyệt, để lúc đó mang đến cho con bé một sự ngạc nhiên vui vẻ!" "Cảm ơn bác." Quý Thiên Tứ nói trong cảm kích. "Không cần cảm ơn, chuyện này, bác tán thành với hai đứa." Âu Dương Bộ Vinh cúp máy, bắt đầu bảo trợ lý liệt kê một bản danh sách, ông đích thân gọi điện mời những người trẻ tuổi đến tham gia vũ hội này, được ông đích thân mời, hầu như ai cũng đều nhận lời tham dự. Suy cho cùng ai cũng biết ông chỉ có một đứa con gái duy nhất, tương lai công ty của gia tộc Âu Dương sau này, đều sẽ rơi vào trong tay con gái ông, thêm vào con gái ông nổi tiếng xinh đẹp, những anh chàng trẻ tuổi, ai lại không muốn có được sự may mắn này? Vừa lấy được con gái ông, lại vừa được kế thừa gia tộc Âu Dương. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, trong lòng của Âu Dương Bộ Vinh cũng cảm thấy đôi chút chua chát, những người trẻ tuổi này thật sự yêu thích con gái ông nên đến tham dự vũ hội, hay là đang nhắm vào tài sản gia tộc Âu Dương của ông nên mới đến? Ông thật sự hy vọng có người thích con gái ông chân thành, là bởi vì yêu con bé, chứ không phải vì tài sản mà theo đuổi con bé. Ông tin rằng Quý Thiên Tứ nhất định yêu thích con gái ông thật lòng. Hai ngày sau, dì Hà chọn ra vài chiếc đầm dạ hội cho Âu Dương Mộng Duyệt, nhưng ngay cả tâm trạng mặc vào cô cũng không có, Âu Dương Bộ Vinh không nói với cô Quý Thiên Tứ sẽ đến, nên đối với Âu Dương Mộng Duyệt mà nói, vũ hội này cô chỉ đóng kịch cho nội xem mà thôi. Cô vốn dĩ không hề có bất cứ hứng thú gì. "Cô hai, chiếc này không tồi, màu đen, mang theo một chút gợi cảm, rất thích hợp cho vũ hội lần này, hay là chúng ta chọn chiếc này nhé!" "Thôi ạ, vẫn là chọn chiếc trước đi! Cháu thích kiểu kín đáo." Âu Dương Mộng Duyệt từ chối, lần này cũng không phải muốn để người ta yêu thích cô, nên tốt nhất là cô nên tỏ ra bình thường mới được. Dì Hà đành cất chiếc đầm đen đi, lấy ra một chiếc màu xanh biển nhạt, là một lượt, tối nay vũ hội sẽ bắt đầu. "Cô hai, cô hãy vui vẻ lên một chút!" Dì Hà khuyên bảo. "Sao cháu có thể vui được? Nếu như anh ấy có thể xuất hiện tại vũ hội, cháu mới có thể vui vẻ, nhưng mà, chuyện này không thể nào xảy ra đúng không dì?" Âu Dương Mộng Duyệt quay đầu nhìn dì Hà. Dì Hà cũng nhìn cô một cách bất lực: "Điều này đương nhiên không thể nào rồi, ông chủ hy vọng cháu có thể làm quen với công tử nhà giàu khác, đương nhiên sẽ không mời cậu ta đến." Âu Dương Mộng Duyệt nghe vậy, cảm thấy thất vọng, tiếp tục ngồi im lặng trên sofa, đưa tay chống cằm, như một búp bê vô hồn. "Cô hai, còn hai tiếng nữa sẽ xuất phát, có phải cô nên mặc lễ phục vào không, để tôi làm tóc cho cô." Âu Dương Mộng Duyệt gật gật đầu, đi thay đầm dạ hội, mặc dù nó có kiểu dáng rất kín đáo, nhưng khi khoác lên thân hình uyển chuyển của cô, trông đặc biệt xinh đẹp, với chiếc cổ ưu nhã, làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, cô chính là một viên ngọc quý không thể che lấp nổi ánh sáng của mình. Dì Hà làm tóc cho cô, Âu Dương Mộng Duyệt cũng để mặc dì trang điểm nhẹ nhàng cho mình, suy cho cùng hôm nay cô đại diện cho gia tộc, cũng không thể để mình quá mất mặt được. "Xong rồi, hôm nay cô chủ thật xinh đẹp, nhất định sẽ hút hồn các cậu chủ." Dì Hà ngắm nhìn dáng vẻ đoan trang điềm tĩnh của Âu Dương Mộng Duyệt trong gương, cảm thấy tự hào.