Trong nhà hàng, hai cô gái đi dạo cả một vòng có chút mệt rồi, họ dừng chân ở một nhà hàng cảnh sắc khá đẹp, chuẩn bị dùng bữa trưa. Quý An Ninh và Âu Dương Mộng Duyệt chẳng mua gì cả, bọn họ thích ở với nhau hơn, bất luận chuyện gì xảy ra dường như đều có người bầu bạn vậy, kể cả chẳng thu hoạch được cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cung Vũ Trạch và Quý Thiên Tứ vẫn cứ đi theo, lúc này, Quý An Ninh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cung Vũ Trạch, Quý Thiên Tứ chỉ đành ngồi cạnh Âu Dương Mộng Duyệt, hai đôi đối mắt cùng dùng bữa. “Đồ ăn ở đây ngon lắm, trước đây em rất thích tới đây ăn.” Âu Dương Mộng Duyệt từ bé đã lớn lên ở đây nên cô vô cùng quen thuộc với nơi này. Quý An Ninh cũng rất thích đồ ăn ở hang này, bất giác gật đầu công nhận: “Đúng vậy, món cá nướng nhà hang này làm thật sự là đặc sắc.” Âu Dương Mộng Duyệt bật cười, bởi không chú ý nên cô bị sặc, cô đưa tay cầm cốc trà ở bên trái lên uống, uống xong, cô lại lấy giấy ăn ở bên phải lau miệng, lúc đưa tay ra cô mới phát hiện bên phải của mình cũng có một cốc trà, trong chốc lát, đầu óc cô như muốn nổ tung. Cô nhìn nước trong tay mình, rồi lại nhìn nước của mình, cuối cùng cẩn thận lén liếc sang trước mặt Quý Thiên Tứ, trước mặt anh không có nước. Vừa rồi nhân viên phục vụ rót 4 cốc nước, vì vậy, rõ rang đã có một đáp án đưa ra. Cô uống cốc nước của anh, Âu Dương Mộng Duyệt nếu nhớ không nhầm thì vừa rồi rõ rang anh cũng uống rồi, ngay lập tức, mặt cô đỏ bừng bừng, cô rất muốn giả vờ đăt lại nhưng cảm thấy một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm. Cô quay đầu sang, Quý Thiên Tứ đang nheo nheo mắt nhìn cô, rõ ràng là anh đã phát hiện ra cô đã uống trộm nước của mình, chỉ là không lên tiếng mà thôi. Âu Dương Mộng Duyệt mặt đỏ phừng phừng trong chút chốc, rồi lại quay sang nhìn đôi tình nhân trước mặt, bọn họ không phát hiện ra chuyện ngại ngùng này, Âu Dương Mộng Duyệt đặt cốc nước xuống, sau đó cô khẽ dung tay đẩy lại về phía trước mặt Quý Thiên Tứ, dùng ánh mắt biểu thị lời xin lỗi. Thật sự cô không cố ý uống nước của anh đâu, chỉ là cô không cẩn thận, cô vội cầm nước của mình đặt xuống trước mặt, quyết không uống nhầm nữa. Quý Thiên Tứ vẫn không lên tiếng, anh giả vờ như không có chuyện này, tiếp tục nho nhã cắt đồ ăn trong đĩa. Trong đĩa của Cung Vũ Trạch có quả cà chua bi anh không thích ăn, bình thường đều là Quý An Ninh ăn cho anh. Lúc này, Quý An Ninh cũng gắp hoa quả ở đĩa mình qua, rồi lấy hai quả cà chua bi ở đĩa anh đi, ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn cô cười cười, đại thể là họ khoe ân ái quen rồi, anh dung dao cắt từng miếng bít tết một rồi đưa vào mồm Quý An Ninh, Quý An Ninh cũng ăn vô cùng tự nhiên. Mặt của Âu Dương Mộng Duyệt vẫn đỏ ửng, cô phát hiện Quý Thiên Tứ không hề uống nước, lẽ nào là vì anh chê bai cốc nước cô đã uống sao? Cô bất giác đưa tay lấy cốc nước chưa uống ở bên cạnh sang đưa cho anh: “Đổi cho anh này.” “Không cần đâu.” Quý Thiên tứ lãnh đạm từ chối. “Nhưng mà...” Âu Dương Mộng Duyệt muốn nói, nếu anh chê thì có thể đổi với cô. Quý An Ninh ngồi phía đối diện nhìn qua: “Cốc của anh trai chị sao thế?” “Không có gì, chỉ là... chỉ là muốn đổi cho anh ấy một cái...” Âu Dương Mộng Duyệt còn chưa nói xong đã thấy Quý Thiên Tức nhấc cái cốc cô vừa uống ban nãy lên uống một cách vô cùng tự nhiên, mấy hơi đã uống hết sạch nước trong cốc, anh để cái cốc rỗng sang một bên, vẫy tay bảo phục vụ tới rót đầy cho anh. Âu Dương Mộng Duyệt bỗng cảm thấy trên mặt có chút ngại ngùng, hoá ra anh không chê cô! Cô ngượng ngùng đặt cái cốc về chỗ cũ, cúi đầu xuống, vội vàng giả vờ ăn đồ trong đĩa. Gia tộc Âu Dương. Âu Dương Bộ Vinh về trước một mình, Âu Dương Đoàn thấy ông về có một mình bèn hiếu kỳ hỏi: “Sao chỉ có mình con về? Duyệt Duyệt không về à?” Hôm nay Âu Dương Bộ Vinh tâm trạng vô cùng kích động, nhưng trước mặt phụ than ông vẫn không thể biểu hiện hết ra, ông nhất định phải giải thích cẩn thận chuyện này, bởi ông vô cùng hiểu tính khí của phụ than, chuyện này còn liên quan tới chị gái đã mất nhiều năm trước của ông, việc này, phụ thân vẫn luôn giữ trong long. “Ba à, con có chuyện này muốn nói với ba.” Âu Dương Bộ Vinh bước tới cạnh ông, trạng thái vô cùng nghiêm túc. Âu Dương Đoàn hơi ngạc nhiên nhìn con trai: “Chuyện gì con cứ nói thẳng là được rồi, sao cứ ấp a ấp úng như vậy làm gì?” Âu Dương Đoàn có tính khí khá nóng nảy, vậy nên trong quá trình trưởng thành của Âu Dương Bộ Vinh vô cùng sợ người cha này, dẫn tới tiệc năm đó ông không thể tranh giành để cùng người mình yêu ở bên nhau mà bị ép phải lấy người khác. “Ba à, ba hứa với con trước là tuyệt đối không tức giận được không?” Âu Dương Bộ Vinh nói với phụ than, dù gì phụ thân cũng đã tuổi cao sức yếu, tâm trạng không thể chịu nổi sự đả kích quá lớn. “Con cứ nói thẳng thắn là được, có việc gì mà ba không chịu được chứ?” Âu Dương Đoàn đang pha trà, khuôn mặt trầm xuống nhìn ông. “Con... con và Tiểu Nhã còn có một đứa con gái ở trên cõi đời này.” Âu Dương Bộ Vinh vừa hoan hỉ vừa xúc động nói, đồng thời cũng vô cùng cẩn trọng quan sát sắc mặt phụ than. Âu Dương lão gia đang rót trà bỗng run lên, nước trà từ trong cốc chảy ra, rõ ràng ấm trà không hề nặng nhưng lại khiến tay ông run lẩy bẩy, ông đặt mạnh xuống bàn, nắp ấm bật cả lên, hơi nóng làm bỏng cả tay ông. “Ba...” Âu Dương Bộ Vinh lo lắng gọi ông một tiếng, vội đặt ấm trà sang một bên, sợ làm bị thương ông. “Việc này là thật sao?” Sắc mặt Âu Dương Đoàn vô cùng khó coi, ông nhìn chằm chằm con trai, rồi chất vấn thêm câu nữa: “Con nói việc này là thật sao?” “Là thật đấy, năm đó khi con và Tiểu Nhã chia tay nhau, cô ấy mang trong mình đứa con của con, cô ấy vẫn luôn không nói với con, giấu giếm sinh ra, bây giờ, đứa trẻ đó đang ở nhà Quý gia, con bé thật sự mang huyết mạch của gia tộc Âu Dương chúng ta, là cốt nhục của con.” “Con... Sao con có thể...” Tay Âu Dương Đoàn lập tức vung lên định đánh con trai, nhưng tay giơ lên nửa chừng mới phát hiện con trai mình bây giờ đã 50 tuổi rồi, tay ông cuối cùng lại đập mạnh xuống bàn. “Ba à, ba muốn trách thì hãy trách con, tuyệt đối đừng trách đứa trẻ này, sau khi Tiểu Nhã sinh ra con bé thì đã để lại nó rồi ra đi, cô ấy nhất định phải chịu rất nhiều khổ cực, con bé là một đứa trẻ đáng thương, nó là đứa trẻ của gia tộc Âu Dương chúng ta.” “Đứa trẻ mà người nhà họ Quý sinh ra con bảo ta phải thừa nhận thân phận nó thế nào đây?” Con biết ta hận Quý gia đến nhường nào, mà con lại dám... lại dám cùng với người nhà họ Quý đẻ ra đứa trẻ?” Âu Dương Đoàn tức đến mức mặt đỏ au. “Ba à, con xin ba đấy, xin ba nể tình đứa trẻ vô tội, xin ba hãy đón nhận nó được quay về gia tộc Âu Dương, Quý lão gia đã qua đời rồi, bây giờ nó đang ở cùng với đứa trẻ được Quý gia nhận nuôi, ba à, xin ba hãy đón nhận con bé.” Ánh mắt Âu Dương Bộ Vinh tràn ngập sự mong ngóng. Đôi lông mày bạc trắng của Âu Dương lão gia nhíu chặt, ông cắn răng nói: “Đừng quên chị gái con đã chết như thế nào, bình sinh ta hận Quý gia, đứa trẻ đó có một nửa dòng máu của Quý gia, con bảo ta đón nhận nó ra sao?” Vẫn đang đau khổ tìm chương mới nhất của tiểu thuyết sao?