Ánh mắt Quý Thiên Tứ nhìn Cung Vũ Trạch, tưởng rằng anh sẽ nói với cô, Cung Vũ Trạch khẽ lắc đầu, Quý Thiên Tứ đứng dậy khỏi chỗ ngồi bước tới ngồi xuống đối diện Quý An Ninh: "Anh vốn dĩ đã hứa với ông ngoại em, tuyệt đối không nói những chuyện này cho em nghe, bây giờ xem ra không giấu em được nữa rồi."
Cung Vũ Trạch ngồi sang một bên, anh có phần lo lắng nhìn Quý An Ninh, anh không nhẫn tâm nói cho cô nghe mọi chuyện, bây giờ Quý Thiên Tứ sẽ nói lại một lần cho cô nghe.
Trên chuyến bay tới nước M, vị trí gần cửa sổ của khoang hạng nhất, Âu Dương Mộng Duyệt nhìn ra những đám mây trắng bay qua ngoài cửa sổ, nước mắt rưng rưng, cô hơi ngẩng đầu để nước mắt không rơi xuống, không cho dì Hà ngồi bên cạnh chú ý tới cô.
Có điều lúc này trước mặt cô xuất hiện một tờ giấy, cô sững sờ cầm lấy tờ giấy lau nước mắt, cô quay lại nhìn dì Hà, dì Hà xót ruột nhìn cô: "Đại tiểu thư, đừng buồn nữa, hãy quên hết những việc này đi."
Âu Dương Mộng Duyệt sắc mặt nhợt nhạt, đồng thời cũng hoảng hốt như thể tâm sự của mình bị người khác nhìn thấu, cô gật đầu: "Được thôi, tôi sẽ quên, quay trở lại với cuộc sống của tôi."
Trong văn phòng, Quý Thiên Tứ nói xong, rất lâu sau không thấy Quý An Ninh nói gì, nước mắt cô ướt đẫm hai bên má, gương mặt bao trùm vẻ đau thương và bi ai, mang huyết mạch của nhà họ Quý và Âu Dương, cô sắp sửa phải gánh chịu mọi khổ đau của cả hai gia tộc, mẹ qua đời, cô tự sát, còn cả thù hận giữa nhà họ Quý và nhà Âu Dương. Tất cả những điều này, người khác không thể hiểu được sự đau khổ trong lòng cô lúc này.
Cung Vũ Trạch ôm lấy cô, cùng Quý Thiên Tứ đều không nói gì, Cung Vũ Trạch dịu dàng lau nước mắt cho cô, xót thương nhìn cô.
"An Ninh, em còn muốn đi tìm ba em nữa không?" Quý Thiên Tứ khàn tiếng hỏi.
Quý An Ninh ngẩng đầu, đôi mắt ướt lệ ánh lên kiên định: "Em muốn gặp ba."
Tình yêu của ba mẹ trở thành nỗi tiếc nuối, nhưng cô sinh ra trong tình yêu của ba mẹ, cô như thể biết rằng, mẹ qua đời không phải vì hận ba, có lẽ bà cũng cảm thấy bất lực trước thế giới này, bất lực trước sự thù hận của hai gia đình nên mới chọn ra đi.
"Để em sắp xếp thời gian và địa điểm." Cung Vũ Trạch lên tiếng, với thân phận của anh, tốt nhất nên sắp xếp cả hai bên.
"Ừ, giao cho cậu." Quý Thiên Tứ nói với Cung Vũ Trạch: "An Ninh mệt rồi, đưa nó về nghỉ trước đi."
"Vâng!" Cung Vũ Trạch đưa tay đỡ Quý An Ninh, Quý An Ninh nhìn Quý Thiên Tứ: "Cám ơn anh đã nói những việc này cho em nghe."
"Anh cũng không rõ nói với em là đúng hay là sai." Quý Thiên Tứ thở dài.
Rời khỏi tập đoàn Quý Thị, Cung Vũ Trạch đưa cô về lại biệt thự, dọc đường đi Quý An Ninh đều chìm đắm trong tâm sự của mình, Cung Vũ Trạch cũng không làm phiền cô.
"Vũ Trạch, em muốn nhanh chóng tới M một chuyến." Quý An Ninh ngẩng đầu nói, ánh mắt bức thiết.
"Được, anh sẽ sắp xếp chuyến bay ngày mai, tối nay em hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta xuất phát, gọi cả anh trai em nữa."
"Vâng!"
Buổi tối, Quý Thiên Tứ để Cung Vũ Trạch chăm sóc cho Quý An Ninh, anh về khá muộn. Cung Vũ Trạch liền nói trong điện thoại rằng để Quý An Ninh ngủ lại nhà anh, sáng mai sẽ bay qua M, Quý Thiên Tứ cũng đồng ý.
Thành phố A buổi tối vô cùng náo nhiệt và tràn ngập tình yêu, đâu đâu cũng là ánh đèn rực rỡ, cảm giác vô cùng phồn hoa xa xỉ.
Sau bữa tối, Quý Thiên Tứ gọi trợ lý Georgi của mình cùng tới một quán bar!
Hôm nay anh rất muốn uống một ly, có lẽ say một chút cũng tốt, anh cần dùng rượu để xoá bỏ những bực bội trong lòng, cũng cần để làm tê tại thân kinh của mình, chí ít tối nay anh có thể ngủ ngon hơn.
Georgi cũng biết việc Âu Dương Mộng Duyệt nghỉ việc, có điều từ khi biết Âu Dương Mộng Duyệt thích Quý Thiên Tứ, anh liền thu lại hết những tình cảm trước đây của mình, trong lòng anh cũng cho rằng, có Quý Thiên Tử chăm sóc, yêu thương Âu Dương Mộng Duyệt cô sẽ càng hạnh phúc hơn.
Có Quý Thiên Tứ đương nhiên phải gọi loại rượu mạnh nhất, Georgi biết rất rõ hôm nay tâm trạng của Quý Thiên Tứ không được vui, chắc là vì việc Âu Dương Mộng Duyệt nghỉ việc.
Khi rượu được mang lên, Georgi đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội có thể lấy lòng sếp, liền rót cho Quý Thiên Tứ một ly.
Quý Thiên Tứ và Georgi ngồi ở vị trí quầy bar, rất nổi bật, Quý Thiên Tứ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, kết hợp với dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, dưới ánh đèn nhấp nháy càng quyến rũ chí mạng, như thể bỗng chốc trở nên ngang tàn, bất kham.
Sự tồn tại của anh đương nhiên thu hút vô số cô gái chú ý, có một số cô gái nhìn anh với ánh mắt như sói như hổ, ánh mắt như kẻ săn mồi.
Georgi ngồi bên cạnh Quý Thiên Tứ nhưng cũng trở lên mờ nhạt, có điều, anh không phải tới chơi, anh tới để ngồi cùng sếp.
Rượu được đưa tới trước mặt Quý Thiên Tứ, pha chế cho anh một ly rượu mạnh, Quý Thiên Tứ đưa tay cầm ly, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Rượu mạnh nóng họng, quả nhiên khiến tinh thần phấn chấn, sau một ly, anh nói với barkeeper: "Cho tôi thêm mấy ly nữa."
"Quý tổng, rượu này rất mạnh, anh uống ít thôi!" Georgi là cấp dưới, đương nhiên phải khuyên can.
"Không sao, anh cũng uống một chút đi."
"Tôi... Tôi không uống, tôi uống nước trái cây, tôi ngồi cùng anh uống, lát nữa còn đưa anh về."
Quý Thiên Tứ nhìn anh, cười nhạt, sau đó lấy rượu uống, lúc này bên cạnh anh xuất hiện mộ mỹ nữ trang điểm rất đập ngồi xuống, nói với anh: "Anh chàng đẹp trai, có thể mời tôi uống một ly không?"
Quý Thiên Tứ quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt thể hiện sự từ chối, nhưng anh cũng không hẹp hòi tới vậy, nói với barkeeper: "Cho cô ta một ly!"
Barkeeper đưa cho mỹ nữ một ly rượu, mỹ nữ tưởng rằng người đàn ông này mời cô uống rượu, chắc chắn cũng muốn cô
"Tôi mời cô uống rượu rồi, cô đi được chưa?" Ánh mắt Quý Thiên Tứ thoáng vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt mỹ nữ vô cùng kinh ngạc, lẽ nào người đàn ông này không thích cô?
"Nhưng anh đẹp trai ơi, anh mời tôi uống rượu rồi, tôi muốn ngồi cạnh anh!"
"Lẽ nào cô không biết tôi mời cô rượu chẳng qua chỉ là vì khách sáo thôi sao? Tôi không cần cô ngồi cạnh." Quý Thiên Tứ lạnh lùng vô cùng.
Sắc mặt mỹ nữ lập tức trở lên lúng túng, người đàn ông này tuy đẹp trai quyến rũ, phong độ nho nhã, nhưng lạnh lùng quá.
"Xin lỗi tiểu thư, bạn tôi tâm trạng không được vui." Georgi liền nói với cô gái kia.
"Thần kinh." Cô gái chửi một tiếng sau đó mới bỏ đi.
Quý Thiên Tứ không hề tỏ ra không vui, dường như cũng nhận định như vậy, đúng, anh đúng là đang thần kinh mới chạy tới đây uống rượu!
"Quý tổng, anh đừng để bụng." Georgi an ủi anh.
Quý Thiên Tứ cầm ly lên, ngửa đầu uống cạn, khẽ đáp: "Không sao." Georgi là đàn ông, anh thực sự có thể hiểu tâm trạng của Quý Thiên Tứ lúc này, Âu Dương Mộng Duyệt tốt như vậy, cô đi rồi anh cũng cảm thấy hụt hẫng huống hồ là Quý tổng.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
30 chương
151 chương
65 chương
49 chương
113 chương