Tổng tài hắc đạo quấn lấy tôi
Chương 158 : Chạy đâu cho thoát
Hắn nắm hai cổ tay của cô rồi ghì chặt lên giường, gương mặt thích thú đưa mắt nhìn thân thể người con gái đang ở dưới thân mình.
Vừa rồi hắn chỉ nhìn cô, bây giờ được chạm vào cô rồi hắn mới thấy thân thể của cô không hề mềm yếu chút nào.
Tuy tay và chân đã bị trói chặt nhưng cô vẫn cố gắng kháng cự trước những hành động đê tiện của hắn. Là một người từng trải qua huấn luyện, từng bắt giữ nhiều tội phạm nguy hiểm, tham gia nhiều vụ án lớn, cô không thể để lòng tự tôn của bản thân bị một tên đê tiện, không rõ mặt mũi này hành hạ...
Nhưng kỳ lạ thay, cô càng cố gắng kháng cự hắn bao nhiêu thì hắn lại ghì chặt cô bấy nhiêu. Hắn ghì đùi vào giữa hai chân cô rồi từ từ cúi xuống cắn vào cổ cô một cái khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
Mặc dù mắt đã bị bịt kín nhưng Tố Tố vẫn cảm nhận được nỗi đau mà hắn đem lại trên cơ thể mình. Hắn cắn lấy cổ cô rồi từ từ dùng đôi môi lạnh hôn lên cằm, lên má rồi mũi cô như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Có vẻ như hắn đã từng ngủ với nhiều cô gái đương nhiên hắn sẽ biết cách khiến một cô gái đang không tự nguyện thành tự nguyện. Hắn nghĩ Tố Tố và những cô gái hắn quen cũng giống nhau...
Nhưng cô nào phải những cô gái kia! Khi hắn cúi xuống hôn cổ, bằng cảm nhận giác quan, Tố Tố cắn một cái thật đau vào tai hắn đến khi chảy máu.
Hắn đau quá hóa giận, trong lúc tức tối, đẩy mạnh cô xuống sàn nhà rồi hét lớn:
" Cô là chó à!! Mẹ nó! "
Tố Tố bị đẩy mạnh xuống sàn nhà rồi giả vờ ngất.
Bây giờ cô bị trói cả chân và tay nên việc chạy trốn sẽ không dễ dàng. Kẻ kia thuộc tuýp người gì cô cũng đã nhận ra. Bây giờ cái quan trọng nhất không phải là cố gắng hay lì lợm chống lại hắn mà phải tìm cơ hội trốn khỏi nơi này...Cô phải thật bình tĩnh.
Âu Dương Đình thấy cô ngất đi thì trong lòng càng khó chịu. Hắn bước xuống giường, ngồi xuống bên cạnh cô rồi bóp lấy gương mặt cô rồi tiện tay, lấy ly rượu dở trên bàn đổ vào miệng cô cho đến khi cô nuốt xuống. Làm xong, hắn cười gian rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc sau, thấy trong phòng không còn động tĩnh gì, Tố Tố cứ ngỡ hắn đã hết hứng thú với mình nên đã bỏ đi nên cô từ từ dùng lực lê người ra ngoài.
Vì hắn vẫn chưa tháo bịt mắt nên cô chỉ còn cách dùng phán đoán của bản thân mà điều chỉnh hướng. Khi người đàn ông to cao đặt cô lên giường, hắn bước đúng sáu bước rồi đặt cô sang bên trái, vừa rồi Âu Dương Đình lại đẩy ngã cô sang phải. Vậy tức là hướng từ cửa chính đến giường là một lối thẳng. Chỉ cần căn vị trí từ giường ra là sẽ tới cửa chính.
Nghĩ rồi làm, Tố Tố lê người từng chút, từng chút một. Nhưng cho dù có lê ra tới cửa thì cô cũng khó chạy trốn bởi tay chân đều đã bị trói chặt.
Tố Tố dịch người lui xuống rồi dịch sang bên trái thì va phải cạnh của một chiếc bàn. Cô đẩy người thật mạnh vào chiếc bàn thì một tiếng " xoảng " vang lên.
" Sắp thoát được rồi! " Tố Tố nghĩ.
Đó là tiếng vỡ của chai rượu vang loại thượng hạng mà người quản lý quán bar mang lên cho Âu Dương Đình lúc đặt phòng. Khi hắn hôn cô, cô đã ngửi thấy mùi rượu từ người hắn nên theo phán đoán cá nhân mà suy ra.
Cô dùng tay mò mẫm trên sàn nhà rồi từ từ, theo cảm nhận của khứu giác, súc giác cầm được mảnh thủy tinh vỡ. Tố Tố khéo léo, cẩn thận cứa phần dây ra từng chút, từng chút một.
Khi dây trói tay bị đứt ra, cô liền thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng lấy tay tháo bỏ chiếc khăn bịt mắt ra khỏi mắt mình...
Nhưng dường như mọi hành động của cô đã được hắn lường trước được.
Khi cô vừa tháo bỏ sợi dây thừng khỏi chân mình cũng là lúc hắn quay lại...
Tố Tố trở tay không kịp...bất động nhìn hắn.
Tưởng chừng như đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm nhưng khi nhìn kỹ lại mới nhận thấy hóa ra tất cả chỉ là ảo giác. Cô đã quá coi thường hắn rồi...
Tố Tố bình tĩnh đứng dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh. Cô lấy ra một thứ gì đó từ trong một chiếc túi nhỏ ở chiếc váy cô đang mặc rồi lạnh giọng, nói:
" Tôi là cảnh sát! Yêu cầu anh tránh ra! "
Âu Dương Đình nghe cô nói vậy thì liền bật cười một cách khó hiểu. Hắn bước đến chỗ cô rồi hơi cúi người nhìn tấm thẻ cảnh sát của cô, gương mặt không hề biến sắc, nói:
" Cảnh sát sao lại vào trong phòng của tôi?! Nếu cô thật sự là cảnh sát thì chắc hẳn cô cũng biết theo pháp luật thì cô có thể vi phạm tội xâm phạm nơi ở của người khác mà chưa có sự cho phép đó! Cảnh sát Tố Tố! "
Tên này quả thực vô cùng gian xảo và lươn lẹo. Lời lẽ cũng hắn nói tuy có phần mỉa mai nhưng không phải không đúng.
Tố Tố nhìn hắn, nói:
" Tôi...tôi đi lạc! "
" Lạc? Cả cái quán bar này có 100 phòng bình dân, 50 phòng cao cấp và 10 phòng thượng hạng. Cảnh sát Tố Tố đi lạc đến phòng của tôi một cách trùng hợp như vậy, nhất định là giữa chúng ta có duyên phận đó!"
" Hay là như vậy đi...Đến thì cũng đến rồi! Tại sao chúng ta lại không vui vẻ với nhau một chút phải không cảnh sát Tố Tố..."
Âu Dương Đình vừa dứt lời, Tố Tố liền tức giận, nói:
" Xin lỗi! Tôi không có hứng thú! "
Nói xong, Tố Tố coi như không thấy hắn, từ từ bước ra ngoài.
....Nhưng khi bước gần đến cửa thì cơ thể cô bỗng nhiên mệt lả và nóng ran lên. Tố Tố khụy gối, ngã gục xuống sàn nhà, yếu ớt, nói:
" Anh đã làm cái gì hả tên khốn?! "
Lúc này, Âu Dương Đình mới ghi đến bế cô lên giường rồi thì thầm nói:
" Tôi đâu có làm gì đâu...chỉ là một chút xuân dược thôi mà..."
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
7 chương
1 chương
10 chương
13 chương
10 chương
1 chương
40 chương