Tổng tài hắc đạo quấn lấy tôi
Chương 132 : Che giấu
Trước đó khoảng ba mươi phút, khi Tiểu Chư vẫn đang loay hoay tìm cách vào được trong quán rượu thì lúc này ở đoán rượu lại đang có một cô gái đi ra. Cô ta dường như đang rất vội, vừa đi vừa nghe điện thoại, gương mặt vô cùng lo lắng.
Thấy cô gái kia đang đứng chờ taxi, Tiểu Chư thấy vậy liền chạy đến.
" Cô bị sao vậy? Người ở bên trong đuổi cô sao? "
Cô gái kia bám lấy cánh tay của Tiểu Chư khóc nức nở.
" Có người vừa gọi điện đến nói bố tôi không may bị ngã gãy chân phải nhập viện, bảo tôi đến đó...Nhưng tôi lại là ca sĩ hát chính trong buổi tối hôm nay tại quán rượu, vừa rồi tôi phải nói dối người quản lý mới đi ra ngoài được... Tôi sợ lắm...hức hức."
Tiểu Chư dìu cô gái ngồi xuống ở chiếc ghế đá gần đó, từ từ an ủi.
" Sao cô lại phải sợ? Chỉ cần giải thích với người quản lý là được rồi mà".
Cô gái kia vẫn khóc, hai tay run run.
" Tôi đã ký hợp đồng với quản lý. Nếu như tự nhiên tôi bỏ về thì sẽ vi phạm hợp đồng, sẽ phải bồi thường một khoản rất lớn...Nhưng bố tôi, tôi chỉ còn có mình ông, ông vì chuyện học hành của tôi mà hy sinh rất nhiều, tôi không lo cho ông thì ai lo đây..."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái, Tiểu Chư cảm thấy rất đồng cảm, cô xoa nhẹ lưng cô gái kia, lấy trong túi ra khoảng vài chục nhân dân tệ đưa cho cô gái đó.
" Bây giờ cô đến thăm, chăm sóc bố cô đi. Ông ấy bị gãy chân, di chuyển sẽ khó khăn nên rất cần người chăm sóc. Số tiền này cô cứ cầm lấy để trả tiền viện phí...Tuy là không đáng bao nhiêu nhưng cũng là của ít lòng nhiều. Chuyện ở quán rượu tôi sẽ giải quyết giúp cô...Đừng khóc nữa!"
Cô gái kia nghe Tiểu Chư nói vậy, khóc lại càng lớn hơn, cô nghẹn ngào ôm lấy Tiểu Chư.
" Cảm ơn cậu rất nhiều! Nếu có dịp gặp lại tôi sẽ lấy thân báo đáp! "
Tiểu Chư không biết nên vui hay buồn trước lời nói ấy, cô gái đang ngồi trước mặt cô quả thực rất ngây thơ và chân thật. Bốn từ " lấy thân báo đáp " kia thì cô không dám nhận, lý do vì sao thì chỉ có mình Tiểu Chư hiểu.
Chiếc xe taxi vừa đến, cô gái ôm Tiểu Chư lần nữa rồi mới lên xe đi đến bệnh viện.
Còn Tiểu Chư, cô thở dài một tiếng, sau đó đi đến nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Khoảng mười năm phút sau, một cô gái xinh đẹp bước ra từ nhà vệ sinh công cộng.
Chiếc váy màu trắng tinh khôi uyển chuyển trong làn gió nhẹ cùng với chiếc áo khoác dạ ấm áp che đi phần da trắng nõn ở cổ và xương quay xanh. Mái tóc giả màu nâu hạt dẻ dài được buộc thấp phía sau. Trông vừa kín đáo vừa toát lên vẻ tao nhã, lịch thiệp.
Cũng may trước khi đi, cô mang theo một vài thứ để cải trang, nếu không thật sự không biết phải làm thế nào.
Bước vào quán rượu với thân phận là một ca sĩ, Tiểu Chư dễ dàng được những tên vệ sĩ cho qua. Người quản lý hình như cũng không để ý tới gương mặt của cô lắm.
" Cô lại đánh thêm phấn đấy hả? Sao trông khác so với lúc nãy vậy? Còn cả bộ đồ cũng thay luôn à?"
Tiểu Chư giả vờ tươi cười, thân thiện, nắm lấy tay của chị quản lý rồi giải thích.
" Vâng! Vừa rồi em đi ra ngoài bị ngã, sợ chị mắng nên em về nhà mượn đồ của mấy người bạn thân sau đó đánh phấn lại. Chắc là tay em cứng, đánh phấn lên mặt không được đẹp!"
Sự việc sau đó thế nào thì mọi người biết rồi đó, Tiểu Chư lên sân khấu, ngồi sau tấm màn che và cất tiếng hát.
Đã lâu rồi cô không hát cho ai nghe nên mới đầu có chút lo lắng. Nhưng khi tiếng nhạc vừa cất lên cô tự dặn với lòng mình là phải quyết tâm làm được việc này. Bởi nó vừa giúp cho cô gái kia vừa giúp cô trà trộn vào trong quán rượu để theo dõi Nam Cung Hàn.
Vừa hát xong, Cố Tư Vũ liền gọi cô đến bàn rượu của hắn. Lúc đầu cô nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi nhưng nào ngờ đâu từ phía cánh gà sân khấu nhìn ra, cô thấy ở chỗ mà Cố Tư Vũ đang ngồi không chỉ có mình anh ta mà còn có cả Nam Cung Hàn và một người đàn ông lạ mặt.
Cô bây giờ không thể chạy hay trốn tránh nên đương nhiên phải chọn cách duy nhất là đối diện với họ.
Cô cố tình dậm phấn đậm hơn, kẻ lông mày dài và to, son môi đánh tràn ra ngoài, sau đó đi đến chỗ bàn rượu của Cố Tư Vũ.
Chị quản lý thấy lạ nhưng không muốn nói bởi vì chị biết cô làm vậy là không muốn những người giàu có kia nhìn trúng mình rồi có những hành vi đồi bại. Làm việc ở quán rượu đã lâu nên chị cũng hiểu.
Thấy người ca sĩ vừa hát đang đi đến bàn rượu, Nam Cung Hàn thấy dáng người cô gái ấy hao hao giống với dáng của Tiểu Chư. Ánh đèn trong quán rượu vừa mập mờ vừa hư ảo làm hắn không thể nhìn rõ gương mặt cô.
Nhưng khi cô vừa đến gần, hắn tự nhiên giật nảy mình.
Chưa bao giờ hắn thấy một cô gái nào lại tranh điểm như cô đang đứng trước mặt hắn hoặc cũng có thể trong cuộc đời hắn gặp toàn người đẹp nên khi nhìn thấy cô liền có chút kinh ngạc.
Cố Tư Vũ đang uống rượu chúc mừng Dương Hoàng về nước. Cả hai đang uống, thấy gương mặt đậm phấn của cô liền ho lên sặc sụa. Rượu vừa đến cổ họng, chưa kịp ngấm đã phun ra.
Cố Tư Vũ bình tĩnh lại, dụi mắt rồi nhìn cô ca sĩ kia, vừa nhìn xong thì liền quay mặt về phía Nam Cung Hàn than thở.
" Cậu vẫn nhìn được cơ à? "
Nam Cung Hàn cười nhạt rồi nhìn người ca sĩ, ánh mắt lạnh lẽo nói.
" Gọi cô ấy ra đây là để khen cô ấy hát hay, không phải là bình phẩm nhan sắc của cô ấy! Tài năng của một con người không thể đánh giá qua gương mặt của họ! Cố Tư Vũ \- cậu bỏ ngay cái thái độ đó đi! "
Dương Hoàng nghe Nam Cung Hàn nói vậy cũng đoán ra được hắn là đang nhắc nhở Cố Tư Vũ. Vì vậy Dương Hoàng không muốn lên tiếng.
Cố Tư Vũ biết mình sai nên nhanh chóng bước đến bên cô ca sĩ \( Tiểu Chư \) nắm lấy tay cô rồi năn nỉ.
" Tôi biết tôi sai rồi! Cho tôi xin lỗi có được không? Hôm nay Dương Hoàng trở về nước, tôi vui quá nên mới vậy mong cô không để bụng..."
Tiểu Chư gượng cười, cô đẩy tay của Cố Tư Vũ ra rồi nói.
" Cũng không phải chuyện gì to tát cả! Cha mẹ sinh ra tôi đã có vẻ ngoài xấu xí, tôi cũng không trách họ. Những lời nói chê bai ấy nghe nhiều cũng đã quen nên không sao đâu Cố thiếu gia".
Nghe Cố Tư Vũ nói xong, Tiểu Chư biết được lý do Nam Cung Hàn tới đây, bây giờ cô muốn nhanh chóng kết thúc việc này, cô mỉm cười rồi xin phép đi xuống.
" Nếu gương mặt của tôi làm các vị cảm thấy không thoải mái thì tôi xin phép lui xuống trước ạ! "
Tiểu Chư nhanh chóng đi, vội vào trong phòng trang điểm...nhưng không may bị va vào một nữ nhân viên phục vụ. Vụ va chạm đó làm mái tóc giả của cô bị rơi ra, cô luống cuống nhắt lại rồi nhanh chóng giải thích.
" Tôi mới cắt tóc nhưng nhìn không vừa mắt nên mới đội tóc giả! Mọi người đừng hiểu lầm! "
Rồi đột nhiên cô gái phục vụ kia nhanh chóng kéo cô ra ngoài khiến cô vô cùng bất ngờ.
" Này! Cô kéo tôi đi đâu vậy? "
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
9 chương
167 chương
52 chương
9 chương
4 chương
114 chương
110 chương