Tổng Tài Gian Ác
Chương 7
“ Này, anh không sao chứ?” Hàn Gia Lệ bị dọa cho hoảng sợ, cẩn thận đưa tay vỗ vỗ vào má anh ta.
Không quan tâm anh ta nữa, đến bản thân cô bây giờ cũng khó giữ được an toàn cho mình, quay người định rời đi, nhưng nghĩ đến mười vạn tệ đó cô lại không cất bước đi được.
Nếu như cứ đi như thế, không phải mình vừa làm không công sao?
Nghĩ như thế, quay người sờ vào túi anh ta lấy ra vài trăm tệ, lại ra sức cõng anh ta đến khách sạn gần đó.
Anh ta bị người ta truy sát không thể đến bệnh viện được, không phải sẽ chết ở đây chứ, Hàn Gia Lệ lo lắng nhìn anh ấy, quay người đi dấp nước khăn mặt giúp anh ta lau mồ hôi.
Thế rồi Hàn Gia Lệ cũng nhoài người nằm thiếp đi ở đầu giường.
Xảy ra nhiều chuyện như thế, thật sự rất mệt!
Cho đến khi cửa phòng đột nhiên bị người khác đạp ra, một người đàn ông khoảng trên dưới 30 tuổi lao vào.
Người đàn ông đó một tay kéo Hàn Gia Lệ đang nhoài người trên giường, quỳ người xuống mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật Nhiên đang nằm trên giường.
Hàn Gia Lệ mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, mới biết có người đến.
“ Thiếu Gia, tôi đáng chết, đến muộn rồi.” Người đàn ông đó vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Tiêu Dật Nhiên.
Nghe thấy giọng nói, Tiêu Dật Nhiên yếu ớt mở mắt ra......
“ Lí Khoa, lấy dao, moi viên đạn trong bụng tôi ra, nhanh lên.......”
Ánh mắt kiên định của Tiêu Dật Nhiên nhìn vào mắt Lí Khoa.
“ Thiếu Gia, Tịch Dương sắp đến rồi.” Lời chưa dứt, đúng lúc này, ngoài cửa lại có mấy bóng người vội vã đi vào.
“ Dật Nhiên, Dật Nhiên anh làm sao thế?” Tịch Dương cuống cuồng bỏ hộp thuốc xuốn, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Tiêu Dật Nhiên.
“ Tịch Dương....nhanh tay lên.......” Tiêu Dật Nhiên cố mở to mắt nhưng vẫn yếu ớt nhìn Tịch Dương.
........
Mấy phút sau, phẫu thuật xong xuôi, Dật Nhiên đau đớn ngất đi, Tịch Dương và Lí Khoa mới thở phào một hơi, lúc này mới chú ý đến Hàn Gia Lệ bên cạnh.
“ Cô là? Người phụ nữ của Dật Nhiên??” Tịch Dương nghi ngờ nhìn Hàn Gia Lệ, thật là kỳ lạ, bên cạnh Dật Nhiên rất ít khi có sự xuất hiện của phụ nữ.
“ Không, tôi là ân nhân cứu mạng của anh ta!” Hàn Gia Lệ ngẩng đầu khí khái nhìn anh ta.
“ Lẽ nào, cô cũng là người của đảo U Minh sao, cô là ma nữ à?” Tịch Dương hiểu rằng trên thế giới này người có thể cứu được Tiêu Dật Nhiên đếm trên đầu ngón tay, thế thì người phụ nữ này, nhất định không đơn giản.
Cái gì? Đảo u minh? Ma quỷ?? Hừ! Thằng cha này xem nhiều phim kinh dị quá rồi.
Nhìn anh chàng thanh niên trước mặt mặt mũi sáng sủa như thế, không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?
Hàn Gia lệ chằm chằm nhìn anh ta không nói gì, nét mặt biểu cảm như nhìn thấy quái vật.
“ Tịch Dương......” Tiêu Dật Nhiên nằm trên giường đột nhiên tỉnh lại, nắm lấy tay của Tịch Dương mệt mỏi lắc lắc đầu.
Tịch Dương nghi ngờ liếc nhìn người phụ nữ đó một lần nữa, lập tức ngậm miệng lại.
Hàn Gia Lệ dù sao cũng không có nơi nào đi, buồn ngủ đến mức hai mí mắt sắp sụp cả xuống, thế là, tìm trong phòng có góc trống gục đầu ngủ ngon lành.
......
“ Bắt được người chưa?” An Tử Thành cau có liếc mắt nhìn Mã Phi.
“ Xin lỗi Thành Gia, thằng cha đó trúng đạn, nhưng vẫn để hắn ta chạy thoát trong quán bar rồi.” Trong giọng nói của Mã Phi mang đầy vẻ áy náy.
An Tử Thành quay người nghĩ dự liệu ngoài ý muốn này.
“ U Linh quả nhiên không hổ danh là U Linh, nhưng lần này chạy thoát, lần sau không có cơ hội như thế đâu.” An Tử Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt bàn tay lại.
“ Thành Gia, có một việc.....” Mã Phi do dự ngập ngừng không biết có nên nói hay không.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
41 chương
53 chương
105 chương
28 chương
34 chương