Tổng Tài Gian Ác
Chương 125
Tiêu Dật Nhiên nhìn cô ấy toàn thân run rẩy: “ Cái gì? Không thấy nữa?” lời nói còn chưa dứt, anh đã chạy nhanh vào phòng Hàn Gia Lệ nằm, chăn đệm vẫn còn ấm, nhưng người thì không thấy đâu nữa.
Tịch Dương cúi đầu cau mày: “ Không thấy nữa….lẽ nào tỉnh rồi?” Nghĩ đến đây anh ta không kìm được toàn thân rùng mình một cái, người phụ nữ đó không nói câu gì mà đi mất, lẽ nào thật sự phát điên rồi?
Tiêu Dật Nhiên cuống quyét chạy xuống biệt thự, không nói câu gì, tìm bóng dáng cô khắp vườn trong biệt thự.
Đột nhiên, anh dừng bước chân lại, nhìn thấy trong vườn có bóng một người mặc váy ngủ, nét mặt ngỡ ngàng mà mừng rỡ.
“ Gia…….Gia Lệ……..” Anh xúc động nhìn cô, ngay sau đó, chạy đến bên cạnh cô, ôm chặt cơ thể yếu ớt đó vào lòng.
Trên mặt Hàn Gia Lệ không có chút biểu cảm gì, cô ngẩng đầu chớp đôi mắt to nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt.
Tiêu Dật Nhiên ôm rất chặt, dường như sợ rằng hễ anh buông tay là cô lại lần nữa ngất đi mất.
“ Em tỉnh rồi! Em thật sự tỉnh rồi! Thật là cảm ơn trời đất, dọa chết anh rồi, anh thề sau này sẽ không để em chịu khổ thế này nữa.” Anh dịu dàng để đầu cô dựa lên vai anh, ánh mắt vui mừng không thể tin được.
Hàn Gia Lệ vẫn không nói gì, để mặc anh ôm, ngẩng đầu có vẻ ngờ hoặc nhìn người đàn ông đang ôm cô chặt đó.
Tiêu Dật Nhiên khẽ buông cô ra, giữ lấy vai cô, cười hỏi: “ Em không sao chứ? Có phải còn khó chịu ở đâu không? Nói cho anh biết, anh sẽ bảo Tịch Dương xem cho em.”
Hàn Gia Lệ mơ màng, cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt nói: “ Anh là ai? Tôi quen anh sao?”
Vừa nghe thấy lời cô nói, Tiêu Dật Nhiên sững người một lát, giữ lấy bả vai cô chặt hơn, trong mắt ánh lên vẻ bất an, để mặt mình kề sát gần cô, từng lời từng chữ nói: “ Gia Lệ, anh là Tiêu Dật Nhiên, em không quên anh đấy chứ?”
Hàn Gia Lệ mặt không biểu cảm, vẻ vô tội lắc đầu với anh.
Trái tim Tiêu Dật Nhiên ngay lập tức như bị kéo từ trên thiên đường xuống địa ngục, không ngờ cô thật sự mất trí rồi! Nhớ đến lời nói lần trước của Tịch Dương, anh cũng biết là như thế, đưa tay bế ngang cô lên, quay người đi vào trong biệt thự.
Nhìn tình hình của cô, Tịch Dương cuối cùng cũng thở phào một hơi, trong lòng thầm mừng rõ, dù cho thế nào, mất trí còn hơn là phát điên?
“ Tình hình cô ấy thế nào rồi?” Tiêu Dật Nhiên vội kéo Tịch Dương qua một bên hỏi.
Tịch Dương nhún nhún vai với anh: “ Giống như anh nhìn thấy đấy, cô ấy mất trí rồi.”
Hai mắt Tiêu Dật Nhiên cụp xuống: “ Thế thì bao giờ mới có thể hồi phục trí nhớ chứ? Cô ấy bây giờ không quen biết ai nữa rồi.”
Tịch Dương đặt đồ nghề trong tay xuống, quay người ngồi lại trên sofa, cúi đầu trầm mặc: “ Việc này thật sự không nói rõ được, có lẽ đợi một lát là sẽ nhớ lại, có lẽ cả đời cũng không nhớ lại. Cái này còn phải xem cô ấy, tôi cũng bó tay thôi.”
Nghe thấy những lời này, Tiêu Dật Nhiên ngoảnh đầu không kìm được xót xa nhìn Hàn Gia Lệ.
Cô dường như chẳng có nỗi băn khoăn nào, vuốt vuốt mái tóc của mình, sắc mặt vẫn trắng bệch.
Tịch Dương đứng dậy an ủi vỗ vỗ vai anh: “ Anh nghĩ cho kĩ, thực ra chuyện này cũng không phải việc xấu, cô ấy nếu như không mất trí, biết con của mình không còn nữa, nhất định sẽ đau lòng tuyệt vọng, quên hết tất cả cũng tốt, ít nhất sẽ sống tương đối vui vẻ, hơn nữa……..anh không phải luôn thích cô ấy sao? Trí nhớ của cô ấy quay về điểm 0, thế thì cơ hội của anh không phải đến rồi sao, lần này phải nắm chắc lấy.”
Tiêu Dật Nhiên cúi đầu nghĩ, dù cho cô mất trí, nhưng lời của Tịch Dương cũng có lí, nếu như sau khi tỉnh lại đau lòng khổ sở, thế thì còn không bằng quên đi tất cả. Dù sao, anh cũng có ý nghĩ riêng của mình.
Nghĩ đến đây anh cũng không hỏi nhiều nữa, đưa Hàn Gia Lệ quay về phòng, sau đó gọi người hầm canh bổ bồi bồ sức khỏe cho cô.
…….
Tiêu Thị.
Mấy ngày này, Tiêu Dật Nhiên bận đến mức không có thời gian chợp mắt, mắt nhìn ngày mai là phải lên đường đi Dubai rồi, anh đem Tiêu Thị nhượng lại với giá thấp cho công ty Bình Vũ.
Sau khi sắp xết tất cả mọi việc xong, anh im lặng ngồi trong phòng làm việc, dường như đang nghĩ gì đó, điếu thuốc kẹp giữa tay từ từ cháy……..
Lúc này, Lí Khoa đi vào, đưa tập tài liệu trong tay chuyển đến tay anh.
“Sếp, toàn bộ đã làm xong theo lời anh nói.”
Tiêu Dật Nhiên đón lấy tập tài liệu trong tay anh ta, sau khi mở ra liếc nhìn mấy cáu, sau đó cau mày trầm lặng: “ Chỉ dựa vào mấy thứ này thì chưa đủ khiến người ta tin, cậu mau liên hệ với một bệnh viện, trả tiền nhiều chút để bệnh viện lập một bệnh án cho người chết, nội dụng viết Hàn Gia Lệ là do mất quá nhiều máu mà chết, đồng thời di thể đã hóa tro cốt.Tất cả phải làm cẩn thận chặt chẽ mà không để lộ chút sơ hở nào.”
“ Vâng, thưa sếp!” Lí Khoa nét mặt nghiêm túc, hơi cúi đầu với anh, sau đó lập tức lui ra khỏi phòng làm việc.
Tiêu Dật Nhiên mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu xuống, trong lòng đang tính toán tất cả.
Sắp rời đi thì sẽ cắt đứt toàn bộ ở đây đi, Hàn Gia Lệ trước đây đã chết rồi, còn Hàn Gia Lệ bây giờ sẽ là một cơ thể mới sống lại.
Lần này, dù cho thế nào, anh cũng sẽ giữ chặt cô bên cạnh.
………
Vịnh Tiên Thủy.
Trong phòng của An Tử Thành là một mảng tối om, cơ thể cao dài của hắn nằm trên ghế sofa, đôi mắt lúc này toát ra ánh nhìn sắc lạnh.
Trong bóng tối, châm một điếu thuốc, hơi khép mắt lại.
Hình bóng Hàn Gia Lệ trong khoảnh khắc lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn thở dài ra sức lắc lắc đầu, tại sao? Không thể quên được cô.
“ Thành Gia……..” Mã Phi vội vàng đẩy cửa lao vào, trong tay cầm chặt một tập tài liệu, nhìn An Tử Thành ngập ngừng nói.
Trong phòng không bật đèn, An Tử Thành ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hình bóng mờ ảo trong bóng tối: “ Thế nào rồi? Đã điều tra ra chưa?”
Tim Mã Phi đập mạnh rồi co thắt lại, anh biết người Thành Gia yêu chỉ có Hàn Gia Lệ, nhưng giữa hai người có quá nhiều hiểu lầm, tin này, anh ta dường như không mở miệng nói ra được.
“ Thành Gia…….” Nhìn An Tử Thành, anh ta khẽ gọi một tiếng, không biết phải nói thế nào.
Nhìn biểu cảm của anh ta, trong lòng An Tử Thành có chút bất an, ném điếu thuốc trong tay xuống, hắn bật dậy từ trên ghế sofa, con ngươi vằn lên mạch máu trong mắt: “ Cậu mau nói, rốt cuộc thế nào rồi?”
Mã Phi không lên tiếng, chầm chậm bước đến trước mặt hắn, đưa tập tài liệu vào trong tay hắn: “ Thành Gia, Hàn tiểu thư cô ấy…..chết rồi……..đây là…….báo cáo từ bệnh viện.”
“ Cái gì?.”Nghe thấy lời của anh ta, hắn đột nhiên bổ nhào đến trước mặt anh ta, hai tay giữ lấy vai anh ta, cơ thể run cầm cập: “ Cậu nói cái gì? Chết rồi…..là ý gì?”
Mã Phi khẽ thờ dài, tiếp tục ấp úng nói: “ Thành Gia……anh bình tĩnh lại chút……..”
An Tử Thành vẫn kích động lắc lắc vai anh ta: “ Cậu nói cái gì? Cô ấy làm sao có thể chết được? Không thể nào……..không thể nào………..” Hắn dường như sụp đổ nhìn Mã Phi, vẻ sợ hãi chưa từng có hiện lên trong mắt.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
76 chương
78 chương
88 chương
1475 chương
41 chương
154 chương
38 chương