Tổng tài độc sủng vợ yêu
Chương 2 : Không muốn kết hôn (2)
"Thật là một người đàn ông đẹp trai!" Vũ Ánh Tuyết lẩm bẩm rồi mỉm cười."Chính là anh ấy!” cô quyết định anh ta chính mục tiêu của mình.
Phạm Khởi Đình hoàn toàn không một chút quan tâm đến những gì vừa diễn ra trên sân khấu của quán Bar. Anh ta giao hợp đồng đã ký cho trợ lý. Khách hàng ghen ti, nhìn Phạm Khởi Đình rồi nói: "Anh Phạm, người đẹp trên sân khấu đang nhìn anh kìa. Có vẻ cô ấy đã kết anh rồi. Thật ghen tị với sự . may mắn của anh đấy”
Phạm Khởi Đình thậm chí không thèm ngẩng đầu lên. Anh nói một cách thờ ơ: "Tôi không hứng thú .."Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của Phạm Khởi Đình nhỏ lại thì khuôn mặt của người trợ lý đột nhiên thay đổi một cách đột ngột, thậm chí có chút hoảng hốt. Anh ta nhanh chóng ghé sát tai Phạm Khởi Đình, thì thầm:"Chủ tịch, người phụ nữ trên sân khẩu dường như là vợ sắp cưới của ngài, Vũ Ánh Tuyết của Vũ gia!""Cái gì?"Phạm Khởi Đình ngay lập tức nhìn lên sân khấu. Anh thấy một người phụ nữ ở giữa sân khấu đang nhìn thẳng vào mình với một đôi mắt đẹp tựa hoa mai. Cô đang từ từ tiến lại phía anh.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Cô ta thực sự tìm kiếm một người đàn ông trong quán Bar!"Thật là một người đàn ông tuyệt vời. Ánh mắt thật là hấp dẫn" Vũ Ánh Tuyết thầm khen trong lòng khi quan sát Phạm Khởi Đình ở cự ly gầnVũ Ánh Tuyết thực sự đã uống qua nhiều. Cô thực sự không thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình. Cô cũng không nghĩ tới tính chất nghiệm trọng của sự việc. Cô nào biết anh ta chính là người cô sẽ cưới làm chồng, gia chủ Phạm gia, Phạm Khởi Đình.
Cô bước tới, ánh mắt gợi tình. Cô lắc lắc chiếc thẻ ngân hàng trong tay trước mặt Phạm Khởi Đình: "Anh trai..., chí cần anh phục vụ tốt cho em, một trăm triệu trong thẻ này sẽ là của anh.""Tôi hy vọng cô không hối hận." Phạm Khởi Đình nói trong sự tức tối, nhưng khuôn mặt vẫn giữ được sự điềm tĩnh của một vị chủ tịch"Anh yên tâm. Tôi là người trung thực và sẽ không bao giờ hối hận. Mật khẩu là sáu số không!"Vũ Ánh Tuyết trực tiếp nhét chiếc thẻ ngân hàng vào túi áo vét của người đàn ông trước mặt. Cô cũng cố ý lợi dụng kiểm tra độ săn chắc của cơ thể anh ta bằng cách đặt cánh tay lên ngực của anh trong lúc nhét thẻ vào. Phạm Khởi Đình như muốn phát hỏa, nhưng. anh cố kiềm chế nó lại rồi lập tức đưa Vũ Ánh Tuyết đến một khách sạn năm sao bên cạnh.
Vũ Ánh Tuyết được Phạm Khởi Đình vác trên vai. Lúc đó, cô chỉ cảm thấy mình đang ở nơi rất cao và rất chóng mặt. Cho đến khi Phạm Khởi Đình đặt cố xuống một chiếc giường lớn mềm mại thì Vũ Anh Tuyết đã hoàn toàn ngất đi. Sau đó thì...... Sáng sớm hôm sau, sau khi Vũ Ánh Tuyết mở mắt ra, xung quanh cô không còn một ai. Cô ấy chỉ cảm thấy rằng đầu mình đau khủng khiếp. Thậm chí việc cử động cơ thể cũng rất khó khăn. Cái thân xác như muốn chống lại cô. Nó không chịu tuân theo lời cô. Mệt mỏi đến rã rời. Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra nhưng không thể.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Cô chỉ nhớ rằng chiều hôm qua, khi cha và mẹ kế ép cô kết hôn với lão gia chủ họ Phạm tuổi đã gần 60, cô đã rất tức giận. Sau đó, cô lấy thẻ ngân hàng và đi đến quán Bar một cách giận dữ.
Ban đầu dự định tiêu hết tiền. Sau - đó tìm một người đàn ông vừa lòng, trao thân cho anh ấy. Như vậy sẽ không còn chuyện kết hôn với lão gia chủ họ Phạm U60, Và rồi cô dường như đã gặp phải một người đàn ông đặc biệt đẹp trai, và sau đó ... sau đóCô đã uống quá nhiều và không thể nhớ chuyện gì đã xảy raVũ Ánh Tuyết che mặt, cô dường như không nhớ bất cứ điều gì người đàn ông đó. Thậm chí vẻ ngoài của người anh ta cô cũng không biết như thế nào. Cô chỉ nhớ khuôn mặt đẹp trai có pha chút gợn buồn nhưng rất uy nghiêm.
“Quên đi, tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm qua, bất kể là chuyện gì cũng phải quên đi." Vũ Ánh Tuyết dùng hai tay tát vào đôi má của mình và nhủ thầmChắc chắn ông già tồi tệ của Phạm gia sẽ rất tức giận mà hủy bỏ hôn ước với cô khi biết được cô đã không còn nguyên vẹn. Việc này khác gì cắm lên đầu ông ta một cái sừng. Nếu ông già họ Phạm kia tức giận và đòi hủy hôn ước với cô thì quả là một điều tốt. Đúng hơn, đó là điều có mong muốn hơn bao giờ hếtĐang suy nghĩ như vậy thì nhạc chuông của điện thoại reo lên đột ngột."Vũ Ánh Tuyết, chị quên hôm nay là ngày gì rồi à?" Ngay khi điện thoại được kết nối, em gái cùng cha khác mẹ với cô, Vũ Tâm Như, nói với vẻ vui sướng:"Hôm nay, ngày chị và vị hôn phu của chị sẽ gặp nhau. Thật là một ngày vui và ý nghĩa.”"Tôi biết." Vũ Ánh Tuyết trả lời cách nghiêm nghị
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
68 chương
17 chương
136 chương
46 chương