Những ngày tháng ở cạnh Phi Vũ vẫn luôn rất phong phú, Mộc Thuần cảm thấy tim mình sau này sẽ không bao giờ đập mạnh vì bất kỳ trò chơi nguy hiểm nào nữa rồi, bởi mỗi tháng đều có vài lần nhìn thấy chồng mang cơ thể dính máu trở về. Mặc dù Phi Vũ hứa sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý gì khác, nhưng để bảo vệ vợ con và địa phận của mình, anh phải ra xử lý tốt mọi kẻ thù, dù là mầm mống nhỏ nhất cũng không bỏ qua. Buổi tối ở trong phòng, Phi Vũ nỗ lực ở trên người Mộc Thuần cày cấy, từ phía sau đè chặt cô, bàn tay to mang theo vết chai nắm lấy tay cô đè xuống giường, hung hăng ấn sâu vào trong cơ thể cô. Mồ hôi tích lại rơi xuống vùng lưng trơn bóng, Phi Vũ hôn lên cổ cô rồi chuyển qua vai, răng nanh nhẹ nhàng cọ vào da thịt mềm mại. “A! Đừng… đừng cắn nữa…” Mộc Thuần thở gấp úp mặt xuống gối, nhỏ giọng xin tha. Anh luôn thích để lại vết tích khi quan hệ trên người cô, từ rất lâu rất lâu về trước cũng vậy, lần đầu tiên họ lăn giường cô đã bị hôn cắn như thế. Mộc Thuần cố gắng đè thấp giọng, thút thít nằm gọn trong vòng tay của Phi Vũ, mùi hương nam tính ngập tràn khứu giác của cô. Mặc kệ tiếng phản đối ấy, Phi Vũ để lại không ít dấu hôn và vết cắn nhẹ trên lưng mộc Thuần. Anh cũng chẳng rõ bản thân làm sao, chỉ là… vô thức muốn bắt nạt cô. Sở thích giường chiếu kỳ lạ này vẫn luôn chọc cô giận dỗi, nói rằng khó lòng mặc quần áo hở vai hở lưng. Sau một buổi tập thể dục, Phi Vũ ôm vợ đi tắm rồi hôn khắp lưng cô. Nơi nào đó vừa nghỉ ngơi được mười phút lại bắt đầu rục rịch, anh vừa hôn vừa sờ xuống dưới, hại cô run rẩy khó chịu. Với thể lực kinh người của mình, anh tiếp tục một vòng yêu thương mới, hy vọng cô sẽ mau chóng sinh thêm đứa nữa cho vui nhà vui cửa. Sáng hôm sau, Phi Vũ hôn lên vành tai của Mộc Thuần, cười khẽ một tiếng: “Tử Thiêm muốn có em, chúng ta nên cố gắng hơn một chút.” Người nào đó sợ đến nỗi co vào trong chăn: “Khoan, chờ chút, đêm qua đủ rồi!” “Đàn ông hồi phục rất nhanh.” Mộc Thuần đưa chân đạp anh một cái: “Cút đi làm đi!” “Không muốn đi.” Người đàn ông nào đó mặt dày ôm chặt vợ, nhắn tin cho trợ lý đổi hết lịch làm sang ngày hôm sau. Phi Vũ sờ bụng cô, dùng đôi mắt long lanh nhìn cô: “Anh muốn tập thể dục buổi sáng.” “...” Ánh nắng đầu tiên vừa tràn vào trong căn phòng rộng lớn cũng là lúc bắt đầu một vòng hoan ái khác, Mộc Thuần chưa bao giờ quen được với ham muốn của anh, luôn chịu thua trước. Ba ngày sau đó, Phi Vũ mừng rỡ cầm lấy que thử thai giơ lên nhìn: “Anh sẽ đóng khung nó.” “Anh bị điên à?” Mộc Thuần túm cái gối bên cạnh ném lên người anh. Anh đã nhìn que thử thai kia từ sáng đến trưa rồi, còn đòi đóng khung? Phi Vũ trúng chiêu, đầu nghiêng sang một bên mà môi vẫn cười: “Để làm kỷ niệm.” Lần trước vợ sinh con anh đã không thể ở cạnh chăm sóc, bây giờ phải bù vào cho vợ chứ nhỉ? Tin tức Nam Cung phu nhân có thai truyền ra, đám vệ sĩ liền hớn hở ăn mừng, còn cầu nguyện đó sẽ là một vị tiểu thư. Bởi vì nơi này dương thịnh âm suy, họ cảm giác rất chán. Cả tòa biệt thự chìm trong tiếng cười nói vui vẻ, Tử Thiêm trở về nghe được tin ấy cũng sống chết nói với mẹ mình: “Xin mẹ hãy cho con một đứa em gái, con muốn có em gái!” Về phần Phi Vũ, anh thiếu điều lập đàn cầu nguyện để vợ sinh con gái. Nhưng nhiều tháng sau đó, Nam Cung gia chìm trong ảm đạm vì phu nhân sinh ra một cặp sinh đôi, hai đứa còn là con trai! Một nhà, ba đứa con trai! Phi Vũ suy sụp ngồi cạnh con trai, hai người hai bên nhìn cái nôi có hai đứa trẻ giống nhau như đúc đang ngủ say, trái tim tan nát. “Ba…” Tử Thiêm hít một hơi thật sâu. “Lần này không may mắn, ba làm lại một lần được không?” Phi Vũ cũng nghiêm túc đáp: “Lần sau chắc chắn sẽ là con gái.” Bọn họ muốn một bé gái, hai cha con nhìn nhau, mắt nổi lửa hừng hực. Đừng nói ba đứa, cho dù vợ có sinh cả một đội bóng anh cũng dư sức chăm lo, cho nên anh đã mặt dày quấn lấy vợ. Phi Vũ ở bên cạnh ôm eo Mộc Thuần mè nheo: “Vợ ơi, một đứa nữa thôi, một đứa nữa là được! Dù trai hay gái, một đứa nữa!” Rầm. Vừa mới nói xong, Phi Vũ ăn ngay một đạp lăn từ trên giường xuống, Mộc Thuần giận điên lên: “Anh cảm thấy hai đứa nhỏ kia không phải con anh à?” “Không phải ý đó…” Phi Vũ bò lên từ dưới sàn, vô tội nhìn cô. Anh đang nhận trọng trách sinh một đứa em gái cho Tử Thiêm, sinh một tiểu công chúa cho Nam Cung gia, không thể thất bại được. Một ngày năn nỉ không được, anh sẽ năn nỉ cả đời. Mộc Thuần ngửa mặt nhìn trần nhà, thở ra một hơi dài mà không nói gì. Khi hai đứa bé vừa được bảy tháng tuổi, Mộc Thuần… mang thai lần nữa. Cô vì gia đình, hy sinh cả tuổi xuân của mình chỉ để bầu bì! Trời không phụ lòng người, cuối cùng Nam Cung gia vẫn có một bé gái chào đời. Sinh ra trong một gia đình có bốn người đàn ông yêu thương cô bé hết mực như thế, đây là một trong những đứa nhỏ may mắn nhất!