Tổng tài đại ác muốn cắn tôi

Chương 88 : Em và con an toàn là được

Phi Vũ nhân lúc bọn chúng dừng lại thì kéo giãn khoảng cách, vừa rồi vừa đánh vừa lui, anh bị trúng không ít gậy. Sau khi Mộc Thuần đe dọa đám người, chúng đột nhiên đổi hướng chạy về phía cô. Với một người không có kinh nghiệm cầm súng như cô thì rất khó bắn trúng đối tượng đang di chuyển, lại còn hơn ba người cùng lúc chạy đến chỗ cô! Bất chấp những điều đó, Mộc Thuần liên tục nổ súng về phía một người đàn ông. Cô đã mặc kệ mình có giết người hay không! Sáu viên đạn, may mắn trúng hai viên vào hai người, một người còn lại xông về phía cô như phát điên. Cô lại lần nữa bóp cò nhưng súng chỉ phát ra âm thanh lạch cạch. Phi Vũ nhìn cảnh tượng này, ra tay càng độc ác hơn, gần như là một gậy giải quyết một người. Máu tươi bắn ra rơi vãi trên quần áo và tay anh. Khoảnh khắc người đàn ông cuối cùng tiếp cận được Mộc Thuần, Phi Vũ ở phía xa tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nhô lên: “Khốn kiếp!” Anh vung gậy sắt lên, người chắn ở phía trước bị anh đập ngay giữa đầu và bất tỉnh tại chỗ. Mùi máu tanh nồng bốc lên, hai mắt anh đỏ ngầu lao về phía Mộc Thuần. Cảnh tượng trước mắt như chậm lại, Mộc Thuần đột nhiên làm ra động tác khiến mọi người ở phía xa nhìn thấy đều há hốc mồm. Cô cúi người xuống, né được cú đấm của gã đàn ông trung niên rồi dùng báng súng… đập trực tiếp vào hạ bộ của gã. Cô dùng hết sức bình sinh mà đánh một cái cực mạnh, gã đàn ông kia mặt mũi đỏ bừng ngã xuống, suýt chút thì lên cơn mà co giật. Mộc Thuần ngồi xổm dưới đất, sợ xanh cả mặt. Mà so với cô, Phi Vũ còn sợ hơn. Anh chạy đến bên cạnh cô, bất chấp cả cơ thể đầy máu tươi mà ôm chặt lấy cô. Chờ bọn họ xử lý xong hết đám người, bên ngoài mới truyền đến tiếng phanh xe. Hải Điền lo lắng chạy đến nơi thì thấy được hiện trường đầy máu, ông thở dài một cái, thế này thì khó mà xử lý. Giữa chốn đông người, có camera, có nhân chứng, muốn trốn thoát nào có dễ thế. Tay chân bọn họ vốn không sạch sẽ, đụng độ với cảnh sát sẽ rất nhức đầu. Phi Vũ run run ôm lấy Mộc Thuần, mắt vẫn chú ý đến chiếc xe của mình, con trai của họ còn ở trong đó. Anh đỡ Mộc Thuần đang mềm nhũn lên, một tay ôm cô rồi liếc nhìn Hải Điền: “Lát nữa tôi sẽ ở lại xử lý, có lẽ phải lên đồn cảnh sát một chuyến.” Mặc dù lần này sẽ bị cảnh sát trưởng bắt chẹt và làm khó, nhưng anh vẫn có thể dàn xếp được. Mộc Thuần còn chưa hoàn hồn đã được anh đưa vào một chiếc xe khác, sau đó vệ sĩ đưa cả Tử Thiêm đang khóc nhè lên xe cùng cô. Phi Vũ ở lại, dặn dò người của mình đưa cô về trước. Thấy anh không lên xe, cô không chịu đi: “Còn anh thì sao?” “Anh còn việc, em về trước đi.” Đám tàn dư bị một mình Phi Vũ xử lý hết, nhưng anh cũng bị thương khắp nơi, tay chân nhiều chỗ đã tụ máu bầm, Mộc Thuần không đành lòng: “Anh thật sự không sao?” “Em và con an toàn là được, đừng lo.” Mộc Thuần lưu luyến giữ chặt tay Phi Vũ, cô chỉ siết tay anh chứ không nói gì, trên tay cô còn dính chút máu tươi từ người anh. Chiếc xe được hộ tống cẩn thận từ từ lăn bánh, Mộc Thuần ôm chặt con trai nhìn về phía Phi Vũ, bóng lưng của anh nhỏ dần rồi biến mất trong tầm mắt của cô. Tài xế thấy cô lo lắng thì nói: “Phu nhân không cần lo lắng quá, đây cũng không phải lần đầu boss bị tập kích.” “Không phải lần đầu?” Rốt cuộc thì Phi Vũ làm nghề gì vậy? Cô nghĩ anh có mối quan hệ với xã hội đen nhưng mà cái này có chút hơi quá, vừa rồi đột nhiên bị tấn công làm cô sợ chết khiếp, quá nguy hiểm! Tài xế dè dặt nói: “Tranh chấp khu vực lần trước chết còn nhiều người hơn, phu nhân về nghỉ ngơi trước đi, chắc vài ngày nữa boss sẽ về.” Tận vài ngày mới được thả, vậy trong lúc bị bắt liệu có gặp khó khăn gì không? Mộc Thuần cảm giác tim mình như muốn ngừng đập. Về đến Nam Cung gia, cô phát hiện bên ngoài có nhiều vệ sĩ hơn bình thường. Vừa đến cửa, Diệp Liên đã ra đón cô và con trai. Thấy cô, Diệp Liên liền hỏi: “Chị dâu có sao không? Em vừa nghe được tin.” “Không sao…” Mộc Thuần chỉ bị kinh hoảng một chút, còn Tử Thiêm thì lúc này vẫn đang mít ướt mếu máo. Cảnh tượng máu me vừa rồi để một đứa trẻ nhìn thấy quả thật không hay ho gì, chỉ sợ mấy ngày tới thằng bé ngủ sẽ gặp ác mộng mất. Đưa con trai về phòng tắm rửa xong, Mộc Thuần hay tin bác sĩ đến khám cho họ. Ông tiêm cho Tử Thiêm một liều thuốc an thần nhẹ để thằng bé có thể nghỉ ngơi sớm. Mộc Thuần thì bình an vô sự, nghĩ lại mà tay cô còn run lên không ngừng. Cô mở cửa phòng ra ngoài rồi tìm Diệp Liên để nói chuyện. Thấy cô, Diệp Liên tắt điện thoại đi rồi an ủi: “Chị không cần lo cho anh ấy, nhiều nhất hai ngày anh ấy sẽ về.” Mộc Thuần mấp máy môi, lại nghe Diệp Liên nói: “Lần này có hơi nghiêm trọng, năm trong số họ khó qua cơn nguy kịch, nhưng đây được tính là tự vệ chính đáng, chỉ cần giải quyết chuyện mang súng liền ổn.” “Chị… Có phải chị không nên rút súng ra bắn họ không?” “Không đâu, chị đã làm rất tốt. Chuyện mang súng cứ để anh em xử lý, còn chị thì đi nghỉ đi, anh ấy vừa gọi điện cho em báo tin, tiện thể nói chị đừng lo.” Diệp Liên liên tục xoa dịu Mộc Thuần, sau đó dỗ cô đi ngủ. Cô rất muốn biết hiện tại Phi Vũ ra sao rồi, nhưng có vẻ như anh sẽ không cho cô biết, điều duy nhất cô làm được là chờ đợi.