Vừa vào tới phòng thì đã thấy Trang Vệ đã ngồi phía đối diện bên kia bàn. Thấy anh vào, anh ta liền vội đứng lên bắt tay chào hỏi.
" Giám đốc Ân nghe danh đã lâu." Anh gật đầu nhẹ một cái. Nhưng cũng không có ý định chào lại. Cô vô thức nhìn xuống bàn tay của Trang Vệ đang chìa ra giữa không trung. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, trước đây mỗi lần anh ta lo lắng đều sẽ đổ mồ hôi tay lần này cũng không ngoại lệ. Chính là cô vẫn còn nhớ rất rõ những đặc điểm này của ta nên đôi lúc cô cũng bị bạn thân của mình trêu là cô còn vấn vương tình cũ. Nhưng chắc chắn không phải, yêu nhau nhìn năm như vậy ít nhất vẫn để trong lòng cô một khoảng trống tất cả mọi thứ vô thức thành thói quen. Cô nhìn thấy tay anh ta đang đổ mồ hôi thì tất nhiên anh nhìn thấy bộ dạng kia của anh ta. Anh nổi tiếng với sạch sẽ không phải như những người mắc chứng cuồng sạch sẽ chỉ đơn giản là nhìn cái gì đó bẩn bẩn liền không muốn động vào. Và tất nhiên anh cũng không có ý bắt tay với anh ta. Nhìn bộ mặt lúng túng của anh ta trong lòng cô đột nhiên có chút hả hê. Cô ngồi xuống bên cạnh, anh ta ngồi xuống đối diện với anh trên mặt cũng không thấy vẻ lúng túng lúc nãy.
" Giám đốc Ân nghe danh đã lâu, bây giờ mới có cơ hội được hợp tác cùng nhau. Mong là hợp tác sẽ vui vẻ."
" Hợp thế nào thì có phải xem xét dự án trước mắt cái đã cái gì cũng không thể nói trước được." Anh ngồi nhìn mà cứ nhịn cười mãi. Có phải anh đây là đang báo thù cho cô. Để giữ hình tượng nên cô cũng chỉ có thể ngồi yên để hai người kia nói chuyện.
" Tôi vừa đi công tác về còn chưa có thời gian xem bản dự án. Phiền giám đốc Trang đưa cho tôi xem bản tốt nhất của dự án, mong anh sẽ không làm tôi thất vọng." Trang Vệ nở một nụ cười sau đó liền gọi nhân viên.
" Bàn chuyện làm ăn thì cứ để sau đi, hai người ăn gì thì cứ gọi tự nhiên." Cô nhìn anh ta, đúng là. Một giám đốc như anh ta điều hành cả một công ty vậy mà vui buồn cũng không biết che dấu cảm xúc thật của mình. Trước đây anh ta cũng vậy bây giờ cũng không khác là bao.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ta không phải có phải cô nhìn lầm hay không nhưng lại thấy anh nhếch mép nở một nụ cười đểu.
Cả quá trình, cô đều ngồi nhìn anh. Bởi vì ngoài nhìn anh thì bản thân cô cũng không biết phải nhìn cái gì, những thứ như ly trà thì cũng bị cô nhìn không còn chỗ nào là chưa nhìn. Rồi chẳng lẽ ngồi nhìn người yêu cũ, anh ta nghĩ cô còn vương vấn tình cảm của anh ta nữa cũng nên. Mặc dù hình ảnh làm việc của anh cô cũng đã được nhìn thấy rất nhiều nhưng mà nhìn thêm một chút nữa cũng không vấn đề gì.
Một lúc sau, đồ ăn được bưng lên. Cô cứ cúi gầm mặt xuống bàn mà ăn, không để ý đến hai người kia nói cái gì, cô cũng không muốn nghe. Như lời anh nói, việc của cô tới đây chỉ là xem cách anh trừng trị anh ta thế nào thôi, ngoài ra cô không cần phải làm một việc gì cả. Từ đầu tới cuối anh cũng không hề để ý tới cô. Cô chỉ có một việc đó là ngồi ăn. Đây là lần đầu tiên cô đi ký hợp đồng làm ăn mà nó lại có thể rảnh rỗi tới cái mức này. Cho tới khi cô ngồi ăn được một lúc thì anh gọi cô đứng dậy để chuẩn bị ra về. Đây cũng là lần ký kết nhanh nhất mà cô từng gặp phải, chứng minh điều đó chính là cái bụng của cô còn ăn chưa no. Cô vừa bước tới cửa thì nhìn thấy ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm về phía cô giống như đang mong muốn cô giúp anh ta cái gì đó. Hiện tại tám mươi phần trăm cô có thể đoán ra rằng hợp đông này hình như không có thành công. Nhưng cô vẫn quyết định xem như không nhìn thấy gì. Chính xác là cô căn bản không có lý do gì để mà giúp anh ta cả. Điều anh ta làm với cô thì xem như đây chính là báo ứng nho nhỏ đi. Miệng cô căn bản chính là không khép được lại.
Vừa ngồi lên xe thì anh liền hỏi cô.
" Sao? Vui đến thế à?" Nếu nói không vui thì cũng không phải, nếu nói vui cũng không phải.
" Chính là trong lòng có chút hả hê." Bạn trai cũ của cô cùng với bạn thân cũ quan hệ với nhau trước mặt cô sau đó chính còn tổ chức đám cưới. Hai người họ làm mấy cái chuyện có lỗi với cô như thế vậy mà vẫn còn ung dung sống tốt như không có chuyện gì. Trước mặt cô còn ra vẻ ta đây, kênh kênh kiệu kiệu như vậy thì ai mà chịu cho được. Mất một hợp đồng làm ăn như vậy là còn nhẹ. Nếu hai người họ lúc gặp lại còn tỏ vẻ tội lỗi một chút thì có lẽ hợp đồng này vẫn còn giữ được, nhưng mà bản chất kia của họ thì đến bao giờ mới thay nổi. Tự làm chính là tự chịu. Còn đang thơ thẩn ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài thù đột nhiên điện thoại một tin nhắn vang lên.
" Em có thể nói lại với giám đốc Ân giúp một câu được không?"
" Không thể?"
" Vì sao?"
" Chính là hợp đồng này vốn dĩ không phải do tôi quản lý nên một chút ý kiến của tôi đều không được để ý." Vẫn còn muốn cô giúp nằm mơ à? Dù thế nào cô cũng không muốn dính líu bất cứ một thứ gì liên quan tới anh ta. Chỉ là cô không nghĩ rằng anh ta vẫn còn nhớ số điện thoại của cô.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
34 chương
27 chương
99 chương
23 chương
23 chương
52 chương
202 chương