Lúc anh vừa tới đậu trước khu chung cư của cô thì nhận được điện thoại của anh bạn bên sở cảnh sát. " Có chuyện gì?" "  Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không gọi được cho cậu à. Ân Nhất, bên tôi đang gặp một vụ án, cậu cũng biết cái vụ án lúc nãy thời sự đưa lên rồi đúng không?" " Ừm, làm sao?" " Đấy, thật sự phải nói là nếu cậu nhìn thấy hiện trường thì chắc buổi tối sẽ không ngủ được, nếu có ngủ chắc cũng gặp ác mộng. Phải nói là ra tay thật sự kinh tởm. Đã vậy nạn nhân là một người già, còn bị cưỡng dâm. Cậu nói xem người ra tay sát hại đây có phải mang tư chất biến thái không?" " Người già? Bị cưỡng dâm?" " Chứ còn gì nữa, thật sự chỗ đó của bà lão thật sự là không thể nhìn được" " Cậu nói chuyện này với tớ không sợ bị phạt trục xuất khỏi ngành à?" " Cậu dám tiết lộ?" " Nhưng mà tớ nghĩ phạm nhân kia sẽ còn quay lại chỗ đó một lần nữa. Nhưng mà chẳng lẽ không thấy hình dáng của kẻ tội phạm?" " Có cũng chỉ là vóc dáng thôi, nhưng mà cái này cũng theo kiểu đại trà nên cũng không chắc chắn." " Được rồi, tớ còn có việc cúp máy trước đây." Anh còn chưa kịp đi lên rồi đã thấy cô xuống. Khi nhìn thấy cô đi ra khỏi cửa chung cư, anh liền tắt máy. " Sao cô lại xuống đây, chẳng phải là tôi bảo chút nữa tôi lên sao?" " Tại tôi thấy anh đỗ xe ở đây, để không mất thời gian thì tôi xuống gặp anh luôn cũng được mà... Với lại giám đốc, tôi có lẽ không đi được đâu. Còn có mẹ và Hạ Nhi ở nhà tôi không dám ra khỏi nhà. Thật sự xin lỗi." " Không sao, nhưng mà tôi cảm thấy cô ở chỗ này rất nguy hiểm hay là những ngày gần đây cứ tạm ở chỗ tôi đi. Lỡ như kẻ sát nhân kia quay lại thì làm sao?" " Nhưng còn mẹ tôi với Hạ Nhi?" " Đưa họ tới nhà tôi luôn." " Làm phiền anh rồi." Lúc anh lên tới nhà cô, đi ngang qua hiện trường mặc dù bị phong toả, xác người cũng đã bị đưa đi nhưng mà nhìn chỗ máu lênh láng kia thì chắc cũng không nhỏ đâu. Cô bồng Hạ Nhi cùng mẹ cô đi ra ngoài. Anh đi phía sau lúc cầm điện thoại lên để nghe máy thì phản chiếu theo màn hình điện thoại có một người đàn ông toàn đen, đội mũ đen trùm kín cả mặt. Anh liền cảm thấy người đàn ông này không đơn giản liền nhắn tin cho anh bạn cảnh sát kia. " Gửi hình ảnh tội phạm kia cho tôi." Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng mà anh bạn kia vẫn phá vỡ quy tắc là gửi cho anh. Đoán không sai hai người kia là cùng một người chỉ là cảnh sát vẫn ở đây là anh ta vẫn dám ra tay? " Ngôi nhà của tôi ở trung tâm thành phố, tôi nay bắt được tội phạm hay không tuỳ thuộc vào anh rồi. Nên làm nhẹ nhàng một chút, bố trí người cẩn thận." Mặc kệ người đàn ông kia đi theo sau anh vẫn bình thản xuống nhà rồi đưa ba người kia đi. Nhưng với tốc độ lái rất chậm dù gì cũng cần phải có thời gian cho bên kia chuẩn bị nữa chứ. Trung tâm đô thị sầm uất xe cộ đi lại rất nhiều nhưng mà anh vẫn nhận ra chiếc xe taxi chở tội phạm kia, thật ra thì biển số xe kia thật sự rất bắt mắt. Ở cái thành phố toàn là xe cộ như thế này nếu như không sát nhau thì sẽ mất dấu nên chiếc taxi kia chỉ đành đi gần hơn một chút. Anh cầm điện thoại lên bấm một dãy xong đó gửi đi, không lâu sau liền có tin nhắn gửi tới. " Đã sẵn sàng." Anh lái xe vào một khu cao cấp nên cũng đỡ xe đi rất là nhiều và tất nhiên việc hành sự cũng rất là dễ dàng. Anh vừa dừng xe lại thì chiếc xe kia cũng dừng lại không kìm được liền nở một nụ cười nửa miệng. Thấy anh như vậy cô liền hỏi. " Giám đốc, anh cười cái gì vậy. Đừng có nở nụ cười như vậy được không? Làm tôi sợ gần chết." Anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. " Cô cũng đã chết đâu." " Anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Chính là tôi cảm thấy tối tới giờ anh đều không bình thường chẳng lẽ anh yêu rồi?" Anh không nói gì chỉ nhìn cô như muốn nói là con mắt nào của cô thấy tôi giống người đang yêu vậy. Biết mình nói sai rồi nên cô chỉ đành cùng Hạ Nhi và mẹ xuống xe đi theo anh vào nhà. Bước vào nhà cô thật sự không khỏi choáng ngợp. Không phải là gia thất trong nhà mà là sự gọn gàng ngăn nắp từng milimet, sàn nhà thì sạch bóng. Cô không tin rằng đây là nhà của một người đàn ông. Chắc chắn là có tay người phụ nữ động vào chắc là cô giúp việc. Anh đưa cô và mẹ tới phòng trống nói là chỗ ngủ tối tay. Nhìn vào phòng cảm giác rất ngăn nắp, trên bàn còn có mấy tính làm việc. Không cần nghĩ nhiều liền biết đây là phòng của anh. " Giám đốc, như vậy không hay cho lắm, phòng anh vẫn là anh ngủ thì hơn chúng tôi có thể trải thảm ngủ hay là ngủ sofa cũng được." " Cô cảm thấy sofa kia đủ cho ba người ngủ sao? Cô không nghĩ cho bản thân thì nên nghĩ cho mẹ cô và con cô chứ?" " Nhưng mà..." " Nói nữa tôi trừ lương." Nói gì thì nói nhưng mà nói tới mức bị trừ lương vẫn là thôi đi. Cô liền lập tức im miệng nhưng mà nhớ tới anh tới đón cô mà vẫn chưa ăn gì nên lại đành phải mở miệng. " Anh chưa ăn gì phải không? Để tôi xuống bếp làm cái gì đó cho anh." Không đợi anh trả lời cô liền chạy xuống bếp nhưng mở tủ lạnh ra liền thấy trống trơn không có một thứ gì ngoài mấy quả trứng gà, với một ít khoái tây và cà chua. " Hết rồi, tôi không thường xuyên ăn ở nhà nên không mua." " Vậy để tôi vào siêu thị mua ít đồ." " Không cần đâu, không phải còn có khoai tây đó hay sao? Hình như còn có gói bột mì dưới tủ. Làm mì cũng được." " Nhưng mà tôi không biết làm." Không chỉ riêng món này, những món ăn cầu kì một chút cô liền không biết làm. " Ra ngoài xem tivi với mẹ cô và Hạ Nhi đi. Chắc ăn mì hai người họ không chê đâu nhỉ." " Không có gia đình tôi dễ nuôi lắm." Câu nói vô tình nhưng anh lại hiểu theo ý khác. Nói xong cô liền ra ngoài bởi vì dù có ở lại cô cũng không biết giúp được gì. Một lúc sau khi cô đang nằm vật vã trên ghế vì đói bụng thì nghe tiếng anh gọi vào ăn. Không khác gì một con hổ đói cô liền không hình tượng chạy vào bàn ăn. Còn đang ăn thì nghe thấy tiếng động phía ngoài. Còn định chạy ra xem liền bị anh ngăn lại. " Cô cứ ăn đi, để tôi ra xem cho." Cô mặc dù cũng rất tò mò nhưng cũng khôn nói gì chỉ gật đầu rồi ăn tiếp. Anh đi ra thì thấy bên ngoài đã dẹp loạn xong. " Sao? Công bắt tội phạm này có phải nên chia cho tôi một nửa không nhỉ." " Chẳng phải là cậu cũng gặp may thôi sao?" " Vậy xin hỏi, cậu có thấy anh gặp may như tôi chưa? Cậu có gặp may như tôi không?" " Rồi, rồi phục cậu. Lần khác nhất định sẽ mời cậu một bữa cơm." " Nhất định." Anh nói xong liền liếc qua chiếc xe chở phạm nhân. Đôi mắt đầy hận thù kia đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh cũng không ngần ngại mà tặng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ. Thấy anh đi vào cô liền hỏi. " Có chuyện gì mà anh ra ngoài lâu như vậy?" " Không có chuyện gì, chỉ là mấy con mèo hoang thôi. Cô ăn tiếp đi." " Ăn ở nhà người ta, người ta nấu cho ăn. Phần rửa bát nhất định con phải làm. Để tạo ấn tượng tốt với người ta " Đây là câu nói duy nhất khi anh ra ngoài mẹ nói với cô. Không cần mẹ nhắc cô cũng biết, tối tới giờ mẹ luôn giữ hình ảnh trước mặt anh, và mẹ cũng bắt cô phải làm vậy.