Tổng tài chuyên sủng người vợ bị bỏ rơi .
Chương 15 : Cậu chủ chưa về.
-Tập đoàn có nhiều việc cần cháu giải quyết.
Bà Lục bực mình kêu lên mấy tiếng ừ… ừ-Đừng lấy chuyện công việc ra dỗ bà ! Lý do này không phải lý do chủ yếu, cháu không nên để Vãn Ninh ở nhà một mình.
-Không phải cô ấy ở một mình, còn có mấy người thím Lý nữa.
Lục Thừa Tiêu nhấn mạnh lần nữa, thật sự không hiểu nổi tại sao bà mình lại cứ xoáy vào vấn đề này.
-Bọn họ ở khu nhà độc lập phía sau biệt thự chứ không phải ở trong biệt thự, trong biệt thự cũng chỉ có một mình Vấn Ninh ở. Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra thì lỗi là ở cháu.
Lục Thừa Tiêu cười nhạt một tiếng -Cô ấy không yếu đuối vậy đâu.
-Phụ nữ mang thai rất yếu đuối, hơn nữa Vấn Ninh rất gầy, cháu nên làm cho cô ấy béo lên một chút.
Nếu lúc nào anh cũng ở bên ngoài thì làm sao bọn họ có thể vun đắp tình cảm được. Bà Lục ra tối hậu thư: -Thừa Tiêu, nếu như cháu không muốn làm bà tức giận sinh bệnh thì lập tức vê nhà mau.
-Cháu biết rồi .
Lục Thừa Tiêu thầm dè bỉu trong lòng: Diệp Vãn Ninh, cô thật có bản lĩnh.
-Chuyện này tự bà phát hiện ra, không liên quan gì đến Vẫn Ninh. Cháu đừng có đổ lỗi lên đầu con bé, nó vẫn còn nghĩ cách cháu che giấu đấy nhưng nó là đứa bé lương thiện, ngoan ngoãn làm sao có thể giấu được người từng trải như bà.
Cô giúp anh che giấu? Lục Thừa Tiêu cảm thấy khá kỳ lạ, cô ta không chạy đi tìm bà khóc lóc đã rất kỳ lạ rồi, tự dưng lại còn che giấu giúp anh? Cô gái này càng ngày càng khiến anh có hứng thú rồi.
-Cháu biết rồi, hôm nay tan làm cháu sẽ vê nhà ngay.
Đúng sáu giờ, anh bỏ tài liệu trong tay xuống đứng lên lấy áo khoác ở mắc áo bên cạnh cầm trên tay rồi đi ra thang máy chuyên dụng dành cho CEO đi xuống. Thang máy đi thẳng xuống hầm đỗ xe, ngoài trời gió khá to … Lục Thừa Tiêu cau mày, lái xe đi.
Nghe thấy tiếng gió rào rào bên ngoài, Diệp Vãn Ninh nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất thấy mưa không hề giảm đi mà lại càng ngày càng lớn kèm theo gió mạnh… Đã tám giờ tối Anh ấy vẫn chưa về?
Diệp Vãn Ninh nhìn ra ngoài màn đêm đen, vẫn không thấy xe anh, cô bất giác có chút bất an nhìn những món ăn bày trên bàn. Cô cũng nhận được điện thoại của bà nội mới biết hôm nay anh tan làm đúng giờ, Diệp Vãn Ninh biết chắc là bà nội đã nhìn ra manh mối mới làm một thuyết khách.
-Chưa ạ, cô chủ, có lẽ do bão to cho nên …
Thím Lý cũng có chút lo lắng.
-Tôi đi gọi điện thoại cho cậu chủ xem, cứ đợi như thế này cũng không phải cách hay, cô chủ, cô mau ăn tối đi, nhịn đói không tốt cho sức khỏe.
-Thím Lý, không sao đâu, cháu không đói.
Cô đang mang thai, Lục Thừa Tiêu tạm thời không để cho cô đi học mà hàng ngày thím Lý cũng làm cho cô rất nhiêu món ăn ngon, bổ dưỡng cho nên hiện tại cô cũng không cảm thấy đói chút nào cả.
-Meo … meo …
Lục Lục đang nằm trên ghế sofa kêu liên tiếp. Cô quên không cho Lục Lục ăn hạt. Diệp Vãn Ninh đặt điều khiển trong tay xuống, lấy ít hạt thức ăn của mèo đổ vào trong bát của Lục Lục, Lục Lục được cho ăn vội vàng chạy đến ăn lấy ăn để.
Diệp Vãn Ninh tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không thấy bóng dáng Lục Thừa Tiêu đâu. Thím Lý gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy.
-Thật kỳ lạ !
Thím Lý đứng trước tủ, lại gọi vào di động của Lục Thừa Tiêu một lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy nên thím Lý đành gọi đến công ty, sau vài hôi chuông mới có người bắt máy.
-Cái gì? Cậu nói sao? Hôm nay cậu chủ tan làm đúng giờ à?
Thím Lý ngạc nhiên nói to.
-Vậng ạ, sáu giờ đã đi về rồi.
Người nghe điện thoại là Kano, anh ta đang cùng đội an ninh đi tuần tra, không nghĩ là nhận được điện thoại từ biệt thự gọi đến.
-Cậu chủ vẫn chưa về nhà sao?
-Chưa về, tan làm từ sáu giờ mà đến giờ vẫn chưa thấy cậu chủ, chẳng lẽ cậu chủ thay đổi ý định không về nhà nữa?
Thím Lý thật thà trả lời. Kano cũng cảm thấy kỳ lạ, từ công ty đi đến biệt thự trên núi chỉ mất khoảng một giờ lái xe.
-Không phải đâu, Cậu chủ nói vê thì nhất định sẽ về, có lẽ trên đường có sự cố gì khiến xe bị tắc. Nếu như thay đổi ý định cậu chủ cũng sẽ thông báo với chúng tôi.
Hắn đi theo Lục Thừa Tiêu nhiều năm rồi, mặc dù không nhìn thấu được tâm tư của cậu chủ nhưng Kano có thể chắc chắn cậu chủ là người giữ lời, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy.
-Vậy …– Trước tiên thím cứ động viên cô chủ trước, tôi sẽ đem người đi tìm, mọi người cứ yên tâm.
-Vậy thì nhờ cả vào cậu.
-Thím Lý không cần khách khí, đây là việc mà chúng tôi nên làm.
Nói xong, Kano ngắt điện thoại lập tức cùng mấy người lên xe đi tìm. Tâm trạng thím Lý có chút không ổn, Diệp Vãn Ninh liên hỏi: -Thím Lý, sao rồi? Tạm thời anh ấy không về à?
-Không, không có gì, cô chủ, cô mau đi ăn cơm đi.
Thím Lý đặt ống nghe xuống rồi quay lại cười cười với Diệp Vãn Ninh.
-Tôi đi hâm nóng thức ăn.
Diệp Vãn Ninh đi tới ngăn thím Lý lại.
-Thím Lý, thím không nên giấu cháu.
Diệp Vãn Ninh nhìn thái độ lo lắng của thím Lý lập liên hiểu ra thím Lý đang có điều gì giấu cô, nhất định là đã xảy ra chuyện gì xảy ra. Thím Lý đành nói thật với Diệp Vãn Ninh: -Cô chủ… cô…
Thím Lý không phải diễn viên, làm sao có thể giấu được cô chủ đây.
-Thím nói thật đi!
-Lúc sáu giờ cậu chủ đã rời khỏi công ty, Kano đã nói là cậu chủ bảo sẽ quay về nhà là chắc chắn sẽ về, nếu như đột nhiên thay đổi thì nhất định sẽ thông báo. Thế nhưng cho đến giờ bọn họ cũng không nhận được thông báo gì.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
46 chương
44 chương
45 chương
23 chương
54 chương
21 chương