Tất cả đều giống như Uông Giai Trừng suy nghĩ. Uông Giai Vi vừa có mặt ở buổi tiệc. Ánh mắt tất cả đều đổ xô mà nhìn phía cô ta. Một đám người cầm đồ chạy đến trước mặt cô ta hướng cô ta tặng quà sinh nhật, tặng cho cô ta những nụ hôn. Uông Khánh Vũ cùng bạn bè anh ta xuất hiện càng đem công chúa Uông Giai Vi kiêu ngạo này tung lên trời. “Tôi rất thương yêu em gái. Sinh nhật như thế nào có thể thiếu được anh cả chứ!” Anh vừa nói sau đó đến liền ngăn chặn mọi người mà người bên cạnh cũng chủ động nhường đường ra. Uông Khánh Vũ đem một cái hộp tinh xảo đưa đến trước mặt Uông Giai Vi cũng ôm cô ta: “Đêm nay em là nữ diễn viên xinh đẹp độc nhất vô nhị, không hổ là công chúa Uông gia chúng ta!” Mọi người đều cố lấy tiếng vỗ tay. Cô ta kiêu ngạo mà ngẩng đầu lộ ra nụ cười mê người. “Hôm nay anh mang đến cho em hai người cực kỳ có lực sát thương. Hai người này là thiếu gia lớn nhỏ của Hạ gia, lần là anh liều mạng mới đem hai vị thiếu gia này mời đi đến đây!” . Ở thời điểm anh ôm cô ta, ở bên tai em gái nhẹ giọng mà cắn tai. Uông Giai Vi còn không có lấy lại tinh thần chỉ thấy một người đàn ông đã đi lên trước, mang theo vẻ mặt rất quen thuộc, tặng quà cô ta “Sinh nhật vui vẻ, tôi là Hạ Thiên Cơ!” Đúng vậy chính là loại cười này cùng loại thái độ này. Thái độ làm cho cô ta từ nhỏ liền nhớ rõ, hiện giờ anh càng phát ra hơi thẻ nam tính mãnh liệt hơn,vẻ mị hoặc ma mị. “Cám ơn. Gọi tôi là Uông Giai Vi. Một người anh cho là nữ hài tử không xinh đẹp!” Cô ta nhắc lại lời khi còn nhỏ cho anh ta. Lời nói dùng để đánh trả anh ta. Cằm nâng lên, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo. “Nhìn thấy em, tôi thực vui vẻ!” Anh hào phóng đáp lại cũng nhẹ nhàng mà đi lên trước cho một cái ôm lễ phép. Ở khoảng khắc ôm kia, anh ở bên tai cô ta khẽ cắn: “Hiện tại em rất. . . . hôm nay em rất đẹp!” Thậm chí anh còn cắn một cái bên tai của cô ta. Gặp qua người đàn ông lẳng lơ đã nhiều, chính là chưa thấy qua lại có người nào ngả ngớn ngay tại trước mặt đông người như vậy. Nhưng là cô ta cũng không giống như chán ghét anh ta lắm. Ngược lại hành động có chút chờ mong tiếp theo phát sinh cái gì. “Phải không? Vậy cảm ơn anh!” Thanh âm của cô ta cũng rất nhẹ, rất thấp. Một bàn tay của cô ta nhẹ nhàng ở bụng anh ta mà vẽ một vòng tròn. Sau đó lui ra phía sau từng bước thoát khỏi cái ôm của anh ta. Hai ánh mắt khẽ nháy một cái mị hoặc. Trong nháy mắt toát ra tia lửa. Uông Giai Trừng ngồi ở một góc nhỏ một mình, uống nước hoa quả, nhìn thấy chị cô bị đám người tung lên trời. Trong lòng của cô giờ phút này là đố kị. Cô cũng là con gái Uông gia, chính là đãi ngộ lại kém nhiều như vậy. Tất cả này chỉ vì mẹ của cô không phải đại phu nhân Uông gia, càng bởi vì mẹ của cô không có vinh quang lừng lẫy. An bài đã định trước cô chỉ có thể ngồi ở góc yên tĩnh nhất nhìn hào quang người con gái Uông gia phát ra bốn phía. Vì vậy cô cầm lấy một ly rượu bên cạnh, tiếp tục một ly mà bảo chính mình có lẽ c ảm giác say lại thoải mái hơn. Tâm tình Uông Giai Trừng hôm nay càng sa sút. Cô xem chị cô được một người đàn ông tao nhã ôm thắt lưng nhảy điệu nhảy đầu tiên, giữa sân nhảy, cô ta diêm dúa lại càng rực rỡ. “Tại sao? Tại sao? Từ nhỏ cô cái gì cũng không có. Cho dù thành tích hơn chị gái của cô một ngàn lần một vạn lần, cô cũng không có thể khiến cho cha chú ý, cũng sẽ không là Uông gia kiêu ngạo. Trong lòng cô trầm mà tự hỏi, một hơi đem một ly rượu uống tiếp nữa. Quá mức cấp bách uống xon, dạ dày của cô mãnh liệt kháng nghị. Một trận muốn nôn mửa, cảm nhận được cô đứng lên thẳng hướng toilet đi đến Bởi vì cô cúi đầu tóc dài xõa căn bản không có chú ý đến phía trước có người, thẳng tắp mà đi nên đụng phải hắn, còn không kịp giải thích đã gục xuống thân thể của hắn. “Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một hồi giọng nam trầm thấp vang lên. Thanh âm thật dễ nghe! Cô nghe thanh âm còn không có nhìn thấy người, cảm giác thật ấm áp. Giờ phút này cũng là có người chú ý tới cô, cô có chút tự giễu. “Thiên Triệu, Thiên Triệu! Cuối cùng em cũng tìm được anh, anh tại sao lại đồng ý với người ta mà tới nơi này, theo em nhưng nửa buổi tối cũng không thấy người!” Thanh âm của người đàn bà nũng nịu, Uông Giai Trừng nhìn thấy một cô nàng xinh đẹp đi tới gọi người đàn ông bên cạnh Thiên Triệu. Uông Giai Trừng ngẩng đầu thấy trên mặt người đàn ông âm lãnh mang theo nụ cười bất dịch (không thay đổi), phát hiện ranh cánh môi mỏng khẽ nhếch rồi lại mím chặt vào. Thời điểm khi cô lại một lần nữa cúi đầu, bàn tay người đàn ông phía sau xuất hiện. Sau đó đem dùng thân thể của hắn vội tới nâng cô dậy. Một nụ cười ấm áp: “Không biết uống rượu, thì không nên uống nhiều như vậy, một cô gái tốt cũng trở lên đồi bại” Thanh âm của hắn thấp như vậy, tựa như muốn mê hoặc cô. Hạ Thiên Triệu đỡ lấy thân thể của cô. Sau chỉ trống không một cái bóng dáng cho cô. Nếu không xem cô lúc ấy ngồi xổm trên mặt đất. Hình ảnh cực kỳ giống Hạ Vũ khi bị tổn thương, nếu không Hạ Thiên Triệu hắn sẽ không có tốt bụng như vậy. Phía sau cô nàng xinh đẹp cho Uông Giai Trừng một cái nhìn bằng nửa con mắt. Sau đó gắt gao mà đem thân thể ẻo lả của mình dán lên người hắn. Uông Giai Trừng nhìn thấy hắn rời xa đi . Bóng dáng mơ màng thân thể không trụ nổi lại lần nữa lắc lư ngồi sụp xuống. Thậm chí ngay cả nôn cũng đã quên.