Sau bao nhiêu lần suy nghĩ đắn đo, cuối cùng Hạo Thiên vẫn quyết định đi gặp Hải Anh để nói chuyện rõ ràng một lần.
Cả hai gặp nhau tại quán cafe cũ, nhưng trên môi đều đã không còn nở nụ cười, nét mặt cũng không còn chút vui vẻ gì khi gặp nhau.
Mọi thứ đều đã khác...
"Sao hôm nay anh lại hẹn gặp em vậy nhỉ? Để em đoán nha! Anh lại đến..vì cô ta chứ gì?"
Hải Anh nhìn anh, ánh mắt đầy sự thù oán như đã có hận từ rất lâu. Trong lòng cô ta bây giờ chỉ toàn là những nỗi hận không liên quan đan xen với nhau, càng lúc càng nhiều mối thắt không thể tháo gỡ được. Cô ta hận càng sai, làm càng sai, mọi thứ đều bắt đầu chỉ vì thứ tình cảm ấy cũng là sai. Nhưng cô ta lại cố chấp đến cùng cực, cứ luôn cho rằng mình đúng.
"Phải! Anh không biết em sẽ làm gì tiếp theo! Nhưng làm ơn đừng làm như thế, cô ấy không có tội tình gì cả!"
"Anh có biết là anh càng bảo vệ cô ta bao nhiêu thì em càng ghét cô ta bấy nhiêu hay không vậy Hạo Thiên?"
Cô ta nhìn anh căm phẫn, ánh mắt ấy dường như không còn chứa đựng tình yêu nữa rồi, chỉ toàn là những thù hận và thủ đoạn. Hạo Thiên bối rối lại khó xử vô cùng, anh không biết làm sao thì mới có thể giải quyết chuyện này trong êm đẹp được
"Vậy em muốn thế nào thì mới buông tha cho anh và cô ấy đây?"
Nét mặt anh khổ sở vô cùng. Anh chưa từng phải cầu xin ai một cách khốn khổ và bất lực như thế. Hải Anh ngồi nhìn bộ dạng này của anh, hả dạ lại căm ghét. Đến cuối cùng anh cũng là vì Ngải My mà xuống nước cầu xin cô ta.
Cô ta cười nhạt
"Tha cho cô ta thì có thể, nhưng anh thì không. Nếu như anh muốn cô ta sống vui vẻ hạnh phúc, vậy thì chọn em đi! Đơn giản thôi mà?"
Cái gì? Hải Anh..đang nói cái gì vậy chứ?
"Hải Anh! Đó là chuyện không thể nào em cũng biết mà? Còn chồng em, cơ ngơi của em, anh cũng có gia đình của anh kia mà?"
Hạo Thiên khổ sở giải thích. Nhưng anh đâu biết rằng bạn thân mình lại bị lừa lâu như thế mà cũng không biết.
Anh đã từng xem cô ta là bạn, là người đã từng giúp đỡ mình. Nhưng kể từ khi biết cô ta có ý định hãm hại Ngải My, anh đã gần như không còn muốn tiếp tục tình bạn này nữa. Cô ta ngày càng đòi hỏi quá đáng, khiến anh không thể chịu đựng được nữa rồi
"Tóm lại, nếu muốn gì thì cô cứ nhắm vào tôi, không liên quan đến cô ấy. Để cô ấy yên đi!"
Hạo Thiên nói dứt khoát rồi đứng dậy quay lưng đi. Trước khi anh đi, Hải Anh còn thong thả tựa lưng vào ghế cười đắc ý
"Để xem! Rồi anh sẽ hối hận"
[..]
"Cái gì? Ngải Nhi? Con bé có thai rồi sao?"
Hoàng phu nhân đang ngồi trên ghế sô pha, nghe tin vui liền đứng ngay dậy. Nét mặt bà vô cùng rạng rỡ, vô cùng hạnh phúc. Người gọi cho bà chính là Hạo Thiên chứ không phải ai khác. Bà đi qua đi lại bên cửa sổ bảo anh
"Con trai tốt quả nhiên là con trai tốt! Ăn hại chuyện gì cũng được, chứ chuyện này thì đúng là số một rồi! Hành sự trong âm thầm rồi khiến cho ta một cú bất ngờ thật đấy!"
Hạo Thiên ở đầu dây bên kia cười hì hì
"Mẹ này! Con ăn hại khi nào chứ?"
Anh vừa nói vừa một tay ôm mặt xấu hổ bảo với Hoàng phu nhân
"Chuyện gì chứ..chuyện đó thì con nhất định giỏi hơn ba rồi đấy!"
"Con..cái thằng ranh này!"
"Này! Nhớ chăm sóc con bé với cháu trai của mẹ cho tốt đấy! Có chuyện gì thì biết tay mẹ!"
"Ơ? Sao mẹ lại nghĩ là cháu trai? Con thích con gái cơ?"
Hoàng phu nhân thở dài rồi lắc đầu tặc lưỡi
"Thôi tùy cậu! Cậu muốn sao thì muốn! Dù gì cũng là cháu của tôi đấy! Chăm cho kĩ vào!"
Cúp điện thoại, nét mặt của Hoàng phu nhân liền trở nên đăm chiêu hẳn.
Bây giờ Ngải Nhi đã mang thai con của Hạo Thiên rồi, mình càng không thể để con bé hiểu lầm chuyện năm xưa được. Con tiện nhân Hải Anh kia chắc chắn sẽ giở trò. Nếu cô đã muốn tìm đường chết như vậy, thì tôi...sẽ thành toàn cho cô.
Bà nghĩ xong thì lấy điện thoại gọi cho số thám tử riêng của mình, dặn dò
"Điều tra giúp tôi một người"
"Dạ? Tên là gì ạ?"
"Phàm Luân!"
Hai ngày sau, Hoàng phu nhân liền nhận được thông tin về Phàm Luân của thám tử. Bà biết được anh ta vốn chẳng phải con trai của một tập đoàn lớn gì, càng không có thế lực, vậy nên chuyện gia đình bị phá sản là không thể nào. Anh ta chỉ là một tên làm bóc vác bình thường mà thôi. Hoàng phu nhân cầm điện thoại trong tay, ánh mắt liền trở nên sắc lạnh như đã biết bản thân nên làm thế nào
Hải Anh! Tôi còn nghĩ cô hoàn hảo đến thế cơ đấy! Hoá ra..cô đê tiện hơn tôi nghĩ. Lần này để xem, ai mới là kẻ thắng cuộc
[..]
Sau khi có được thông tin liên lạc của Phàm Luân, bà liền hẹn anh ta đến một quán cafe kín đáo để thương lượng. Ban đầu anh ta định không đi, nhưng khi nghĩ lại, bà chính là Hoàng phu nhân của Hoàng thị, anh ta liền nghĩ đến đường kiếm chác riêng cho mình
"Bà tìm tôi làm gì?"
Hoàng phu nhân ngồi ở phía đối diện, thong thả cầm ly trà lên, cầm nấp ly trà lượt qua một lần rồi nhấp một ngụm nhỏ. Đặt ly xuống, bà cười nhạt
"Lẽ nào cậu thật sự không biết, nguyên nhân tôi tìm cậu là gì à?"
"Có gì thì vào thẳng vấn đề đi! Đừng vòng vo nữa, tôi bận lắm!
Bà cười rồi gật đầu
"Được! Tôi rất thích những người thẳng thắn như cậu!"
Hoàng phu nhân nói rồi lấy trong túi xách ra một cọc tiền lớn cùng với một tờ chi phiếu trống để ngay trên bàn, trước mặt Phàm Luân rồi nói
"Chỉ cần cậu hợp tác với tôi, tất cả..sẽ là của cậu!"
Phàm Luân nhìn số tiền lớn trên bàn mà thầm nuốt nước bọt
Không hổ danh là Hoàng gia giàu có nhất nhì Trung Quốc, bà ta...xem tiền cứ như là giấy vậy, muốn đưa bao nhiêu thì đưa vậy à? Hải Anh, cô ta chưa bao giờ đưa cho mình nhiều tiền như vậy. Dù gì... chuyện mà cô ta làm, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, không chừng lúc đó cô ta còn đổ hết cho mình. Chi bằng mình hợp tác với bà ta, vừa không bị liên lụy, lại vừa có cơm ăn áo mặc. Hải Anh, cô đừng trách tôi. Con đường này là do cô chọn, có chết thì cứ chết một mình đi, đừng kéo tôi theo cùng.
"Được! Bà muốn tôi làm thế nào?"
[...]
"Vợ! Em thích con trai hay con gái?"
Hạo Thiên ngồi trên giường ôm Ngải My vào lòng, trông họ thật hạnh phúc. Cô vui vẻ tựa lưng vào lòng anh, nắm lấy tay anh cười nói
"Em sao? Em thích con gái!"
"Ơ! Vậy là giống anh rồi?"
Cô có vẻ ngạc nhiên khi biết anh thích có con gái. Cô ngẩng đầu nhìn anh
"Em nghĩ anh phải thích con trai chứ?"
"Không! Anh thích con gái, giống em càng tốt. Đến khi đó anh sẽ tìm cho nó một người chồng giống như anh vậy, bọn chúng sẽ lại hạnh phúc bên nhau giống như chúng ta bây giờ vậy đó!"
Hạo Thiên nói với vẻ mặt đầy tự hào, khiến cô vừa vui vừa phải phì cười.
Tuy bây giờ lòng anh vẫn không yên chút nào, nhưng anh vẫn sẽ khiến cho em hạnh phúc, hạnh phúc nhất thế gian này...
...
"Bà muốn tôi làm gì?"
"Tôi muốn cậu, khiến cho cô ta phải biến mất.. mãi mãi"
Phàm Luân vừa đi trên đường vừa cười đắc ý.
Chỉ cần mình giải quyết cô ta, mình sẽ nhận được thêm một số nữa. Lúc đó, mình sẽ rời khỏi chỗ này để làm lại cuộc đời. Hải Anh, tôi với cô xem như đã hết duyên rồi, có trách thì trách bà ta nhiều tiền hơn cô, quyền lực hơn cô mà thôi.
Anh ta đang đi đến nhà thì vừa hay gặp Hải Anh đang đứng ở gần trạm xe buýt, có lẽ như cô ta định đi đâu đó. Phàm Luân vì quá nôn nóng, không thể đợi được nữa mà cầm sẵn con dao đã chuẩn bị từ trước rồi đi về phía cô ta
"Phàm Luân? Anh làm gì ở đây vậy?"
"Chết đi!!!!"
Hải Anh vừa thấy anh ta vung dao lên thì đã kịp phản ứng, cô ta né tránh ngay khiến Phàm Luân nhào người về phía trước. Cô ta thật sự bất ngờ, nhưng trong tình thế này thật không tiện để chất vấn, nên chủ đành hô hoán lên nhờ người xung quanh
"Cứu tôi với! Anh ta muốn giết tôi! Cứu tôi!"
"Này tên kia! Đứng lại!"
Thôi chết! Mình hấp tấp quá!
Phàm Luân nhìn thấy có người chạy đến liền chạy như bay rời khỏi trạm xe.
Phàm Luân? Anh dám phản tôi? Rốt cuộc thì tại sao?
Nghĩ đến đây, Hải Anh liền nhận ra được, cuối cùng thì ai là người muốn trừ khử cô ta nhất. Cô ta ngồi ở trạm xe buýt, lấy điện thoại ra gọi điện. Trong điện thoại, phát ra giọng nói của Hoàng phu nhân
"Có chuyện gì?"
"Bà, chính là bà đã mua chuộc Phàm Luân, muốn anh ta giết tôi?"
Cô ta nói vậy là sao? Lẽ nào cái tên kia đã hành động gì ngu ngốc rồi sao? Chết tiệt, anh ta điên rồi sao?
Hoàng phu nhân bình tĩnh lại một chút rồi giả vờ không hiểu, hỏi cô ta
"Cô ăn nói điên khùng gì vậy? Tôi không hề biết Phàm Luân gì hết?"
"Bà đừng có giả vờ vô tội nữa. Chu Thục Quyên tôi đã nói với bà thế nào? Nếu bà hành sự hồ đồ, thì hậu quả tự đi mà nhận đi!"
Tụt! Tụt! Tụt!
"Hải Anh! Hải Anh!"
Cô ta nói vậy là có ý gì chứ? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây? Phàm Luân, tên khốn này, anh ta điên rồi hay sao mà làm chuyện đó giữa ban ngày chứ?
Hoàng phu nhân tức giận, định lấy điện thoại gọi điện cho anh ta thì Ngải My gọi đến. Từ khi có thai, đến bây giờ cô mới gọi cho bà. Bà thấy số của cô liền thở sâu một hơi rồi cố cười vui vẻ
"Ngải Nhi? Là con sao?"
Cô ngượng ngùng
"Dạ! Con đây ạ! Con đang ở công ty với Hạo Thiên, anh ấy bảo con gọi cho...mẹ, muốn mẹ đến đây ạ!"
Con bé...vừa gọi mình là mẹ sao? Trời ơi! Sao nghịch cảnh lại trớ trêu đến như vậy, con bé sẽ như thế nào đây? Mình phải làm sao đây?
"Ừm..mẹ sẽ đến!"
Ngải Nhi! Mẹ biết sự thật này đối với con sẽ vô cùng tàn nhẫn, nhưng mẹ không còn cách nào khác hơn nữa. Thay vì để tiện nhân kia làm con hiểu sai lệch, mẹ sẽ đích thân nói cho con biết. Mẹ mong con thứ lỗi cho Hoàng gia, cho ba mẹ, cho Hạo Thiên. Mong con đừng từ bỏ thằng bé, nó cũng đã quá khổ sở rồi...
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
87 chương
113 chương
6 chương
59 chương
193 chương
9 chương
81 chương
93 chương