Ngải My biết cú đập mạnh vừa rồi đã đập phải tay của Hạo Thiên, cô bắt đầu sốt ruột gọi tên anh. Cô tựa lưng vào cửa, giọng run rẩy "Anh..Hạo Thiên? Anh sao rồi? Anh..còn ở đó chứ?" "Anh không sao!" Tuy nói là không sao, nhưng bị một cánh cửa đập vào mạnh như thế, chẳng lẽ lại không có cảm giác gì? Da của Hạo Thiên chẳng lẽ là da trâu hay sao? Hay là đã hoá đá rồi? Ngải My đột nhiên không giận dỗi nữa, điều mà cô lo lắng lúc này vẫn là tay của Hạo Thiên. Cô không do dự gì mà mở cửa bước ra. Anh đứng ngay trước mặt, ôm cánh tay đứng nhìn cô, nét mặt vẫn lạnh lùng, hầu như không có biểu hiện của sự đau đớn. Cô đi đến nhẹ nhàng đỡ tay của anh lên xem "Tay của anh bầm tím hết rồi này! Còn nói là không sao sao?" Hạo Thiên chợt lùi lại giữ khoảng cách với cô,anh cụp mắt "Đừng đến gần anh!" Cô ngây ngốc hỏi "Tại sao?" "Chẳng phải em nói không muốn gặp anh bảo anh đi đi hay sao? Là do anh ngoan cố không chịu đi nên mới để mình bị thương. Đây là do anh tự làm tự chịu"... "Hạo.. Thiên?"... Cô dường như đã hiểu ra gì đó. Ngoan cố sao? Phải. Hạo Thiên chính là đang nhắc nhở cô, mọi chuyện mà cô nhìn thấy trước mắt đôi khi không giống như những gì cô nghĩ. Có thể Hà Ngân thật sự là đối tác làm ăn của anh, còn chuyện cô ta nói cô là em gái của anh chắc chỉ do trùng hợp. Vậy ra..sự ương ngạnh của cô lại gây ra hậu quả nghiêm trọng thế này. Ngải My cụp mắt, giọng ủ rũ "Em xin lỗi!" Anh xoa đầu cô cười nhẹ "Không sao đâu! Cũng là do anh không tốt, đã nặng lời với em! Chúng ta hoà nhé!" Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng rỡ. Cô thật sự không muốn suốt ngày phải cãi nhau với Hạo Thiên, cô cũng không muốn anh nổi giận. Nhưng..cô lại nghĩ đến cô gái ấy "Vậy còn Hà Ngân?" "Thật sự chỉ là đối tác làm ăn mà thôi! Anh hứa đấy!" Ngải My mỉm cười, gật đầu đồng ý với anh, không ngờ lại động đến vết thương trên tay của anh, khiến anh đau không chịu được mà phải kêu lên "Ahhh!" Ngải My vội vàng xem cánh tay của anh, ánh mắt của cô hiện lên rõ vẻ xót xa "Tay anh bị thương rồi, phải băng bó lại thôi!" Sau đó cô gọi người mang hộp y tế đến, cả hai ngồi trong phòng, cô lấy dụng cụ sát khuẩn ra sát trùng những chỗ trầy xước và rỉ máu của anh. Cô vừa làm vừa trách "Sao anh lại làm chuyện như vậy hả? Để bị thương rồi đây này!" "Bị thương một chút nhưng giúp em hiểu ra thì vết thương này chẳng đáng là gì cả"... Anh đáp lời cô Đúng là một tên đầu gỗ. Hành sự ngu ngốc như vậy chỉ vì muốn mình hiểu ra mấy chuyện vớ vẩn đó thôi sao? Thật không hiểu nổi mà... Qua ngày hôm sau, cuối cùng thì Hoàng Hạo Thiên cũng có một ngày yên ổn để làm việc, hợp đồng của công ty cũng đã ký xong. Coi như anh và Hà Ngân đã hợp tác thuận lợi. Buổi trưa, anh đang ngồi đọc tài liệu thì có người gõ cửa "Hoàng tổng! Là tôi! Lục Thần đây!" Lục Thần là một trợ thủ đắc lực của anh, luôn phụ giúp anh giải quyết mọi việc một cách gọn gàng và nhanh chóng nhất "Vào đi! Có chuyện gì không?" Vẻ mặt của Lục Thần có vẻ khẩn trương, hình như là có chuyện quan trọng. Anh ta im lặng một lúc rồi nói "Tôi vừa nhận được tin, có người nói rằng.. Vương thị đã hồi sinh rồi!" Quả nhiên là tin quan trọng, Hạo Thiên nghe xong liền rất sốc, anh đứng bật dậy khỏi ghế "Cái gì? Vương thị hồi sinh?" "Dạ phải. Nếu thật sự là như vậy, thì Hoàng thị gặp đối thủ lớn rồi!" Vương thị là một tập đoàn lớn chỉ đứng sau Hoàng thị, năm đó cùng hợp tác với Hoàng thị nhưng lại làm ăn thua lỗ, bọn họ chưa gì đã đòi rút vốn để nhận phần lời. Nhưng không may một thời gian sau bị phá sản rồi dần bị chìm vào lãng quên. Nếu Vương thị hồi sinh, nhất định việc đầu tiên họ làm đó là trả thù Hoàng thị, lấy lại những gì đã mất. Và người mà họ muốn trả thù nhất, không ai khác chính là người hiện tại đang kế thừa Hoàng thị - Hoàng Hạo Thiên Anh im lặng một lúc, chợt anh dặn dò Lục Thần một cách nghiêm túc "Cử người bảo vệ Ngải My cho thật tốt, tuyệt đối không được để cô ấy gặp bất cứ nguy hiểm gì!" "Vâng thưa Hoàng tổng" "Hạo Thiên! Em muốn đi học trở lại!" "Đi học? Chẳng phải em nói đi học nhàm chán không có gì vui sao?" "Nhưng em suy nghĩ lại rồi, anh suốt ngày đi làm, em chỉ còn có một năm cuối cấp, vẫn nên đi học thì hơn" Anh nhìn cô rất lâu Cô ấy nói vậy là đang trách mình vô tâm với cô ấy đó sao? Nhưng Vương thị..Thôi! Cứ để cô ấy được thoải mái, mình sẽ cho người âm thầm bảo vệ cô ấy... "Được!" Anh chưa nói hết lời thì Ngải My đã vui vẻ nhảy cẩn lên. Cô giơ hai tay lên cao, đôi mắt tràn ngập niềm vui rồi ôm lấy cổ anh, cười tít mắt "Hạo Thiên! Cảm ơn anh!" Nói xong, còn hôn một nụ hôn ngọt ngào vào má. Anh đứng hình, không biết là trong bao nhiêu giây, nhưng mặt anh đã đỏ ửng lên như trái cà chua chín mộng. Cuối cùng thì dù có lạnh lùng đến mấy cũng không thể che giấu nổi cảm xúc ngượng ngùng này. "Đừng làm bừa! Đây là chỗ làm việc đấy!" Anh xoay mặt đi nơi khác, cố giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình "Nhìn kìa! Là La tiểu thư đó! Trông cô ấy xinh quá!" "Phải đó! Tôi ước gì"... "Đừng có mà mơ nhá! Người ta đã là vợ tương lai của Hoàng Hạo Thiên - ông chủ lớn của tập đoàn Hoàng thị rồi đấy!" "Ôi! Thật tiếc!" Ngải My vừa trở lại trường thì đã liền trở thành chủ đề bàn tán cho mọi người. Họ nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ. Cô vẫn thân thiện với tất cả mọi người trong trường. Lớp học mọi người ai nấy đều nói chuyện vui vẻ xôn xao giờ ra chơi, nhưng người khiến Ngải My để ý chính là cô gái ngồi cạnh cửa sổ có nét đẹp lạnh lùng kia. Cô ấy có mái tóc đen dài xoăn sóng, khuôn mặt lúc nào cũng chăm chú dán vào mấy quyển sách. Ngải My thật sự thích thú với cô gái này, cô nổi hứng muốn làm quen, nên đã đến ngồi gần "Chào cậu! Mình tên là La Ngải My! Rất vui được gặp cậu!" Cô nở nụ cười thân thiện làm quen. Nhưng cô gái kia vẫn lạnh lùng, chỉ gật đầu "Ừm! Tôi tên Eliina!" Cô cảm thấy thật lạ. Cô gái này sao lại ít nói thế nhỉ? Có vẻ như là người nội tâm không thích giao tiếp nhiều. Nhưng cô ấy lại là một cô gái khiến cô cảm thấy rất thú vị, rất muốn được kết thân. Với lại theo như suy nghĩ đơn giản nhất có thể của Ngải My, chơi với một người trầm tĩnh ít nói như vậy thì có kể nào nhiêu là bí mật cũng chẳng sợ. Quá là an toàn rồi còn gì? "Chúng ta làm quen được chứ?" "Tôi không thích giao lưu bạn bè!" Eliina nói xong rồi gấp sách lại bỏ đi ra ngoài. Ngải My bặm môi, cô ấy càng như vậy càng khiến cô có quyết tâm kết thân hơn ... Tan học, cổng trường rộng lớn phía trước bỗng nhiên trở nên đông nghẹt không thấy lối ra. Ngải My nhón người lên, cố tìm xe hôm nay ai sẽ đón mình nhưng thật khó mà nhìn được. Có vài cô gái chạy ngang cô, reo hò phấn khích "Có nam thần ở trước cổng trường chúng ta kìa! Mau đi xem đi!" "Nghe nói anh ấy rất khí chất, vừa nhìn đã thu hút người khác rồi!" "Đi mau đi mau đi!" Ngải My nhún người thở dài, thì ra mọi người tập trung đông như thế là để ngắm trai đẹp à? Cô nghĩ một lúc rồi thấy mình thật may mắn quá, vì không cần tìm kiếm đâu xa, mỗi ngày đều có một soái ca đi tới đi lui trong nhà rồi. Mà..Ai lại đẹp trai hơn Hoàng Hạo Thiên vậy chứ? Mình cũng muốn đi xem thử... Cô chạy thật nhanh về phía đám đông rồi cố gắng chen chúc, đám con trai thấy cô liền tránh đường thể hiện sự ga lăng của mình nhưng đều bị cô phớt lờ mà bước qua. Mọi người vẫn đang bàn tán về vị nam thần ấy "Đẹp quá đi mất!" "Đẹp lạnh lùng kiểu này thật là không chịu nổi mà!" Lúc cô vừa tìm được vị trí dễ dàng nhìn thấy anh ta nhất thì cũng là lúc cô thật sự bất ngờ. Hoá ra cái vị nam thần đẹp trai ngời ngời ấy..chính là Hoàng Hạo Thiên sao? Anh mặc kệ người ta nhìn mình thèm thuồng thế nào,bàn tán ra sao, vẫn đứng tựa lưng vào xe hơi sang trọng xem đồng hồ. Cô nhíu mày, dáng vẻ cool ngầu này là để người ta chết mê chết mệt đó sao? Bây giờ họ tập trung đông thế này, mình mà gọi Hạo Thiên thế nào họ cũng chỉa mũi nhọn sang mình. Phải tìm cách lẳng lặng mà đi mới được.. Nhưng lúc cô vừa cúi đầu đi được vài bước thì đã bị anh phát hiện ra ngay, mái tóc vàng óng ánh của cô không lẫn vào đâu được. Anh hơi cau mày rồi đi về phía cô. Còn cô thì đang đi dáng vẻ thập thò như là người ăn trộm. Đang ngó ngang ngó dọc,thì bỗng nhiên, đầu va vào một thứ gì đó, không mềm không cứng "Ây da!!" Ngẩng đầu lớn, thấy một Hạo Thiên cao lớn đang nhìn cô lạnh lùng "Em đang làm gì vậy?" Cô cười gượng gạo, gãi đầu lắp bắp "À..em..em"... Mọi người vẫn đang nhìn nhau mà nói chuyện không ngừng, cứ như là có hàng ngàn câu chuyện về hai người họ vậy. Hạo Thiên nhẹ nhàng xách ba lô đang mang trên vai giúp cho cô, thấy ba lô hôm nay có vẻ nặng, anh liền nhíu mày ra vẻ khó chịu "Em học gì mà nặng nhọc thế hả?" "Hôm nay học nhiều mà? Chẳng phải anh nói học nhiều thì biết nhiều sao?" "Nhưng em đâu cần học nhiều thế làm gì?" Sau đó anh kề vào tai cô nói khẽ, khoé môi còn khẽ cong lên "Học làm vợ của anh là được rồi!" Ngải My nghe xong liền đỏ mặt. Bình thường Hạo Thiên này rất ít khi nào nhắc đến chuyện hôn ước đó, cũng rất ít khi thân mật với cô thế này Hoàng Hạo Thiên này..Hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao?