Cả anh và Ngải My đều bị giật mình. Người đàn ông đó là ai, tại sao lại đánh đập cô ta ở ngoài đường như vậy? Thân là một nữ doanh nhân thành đạt, bị đánh ở nơi công cộng như vậy còn gì là sỉ diện nữa?
Ngải My vội vàng nói
"Chúng ta mau xuống đó xem sao đi!"
"Chân em đang mỏi, ở yên trên xe đi! Để anh qua đó xem sao!"
"Nhưng mà"...
"Cãi lời anh là sẽ không xuống giường được đâu đấy!"
Trời ạ! Hoàng Hạo Thiên này đầu óc anh ấy đen tối đến vậy à? Đã là giờ phút nào rồi mà anh ấy còn đem mấy chuyện này ra để uy hiếp mình nữa chứ?
Cô chỉ đành ngồi yên để anh đi xuống xe...
...
Hạo Thiên đóng vội cửa xe rồi chạy về phía đó. Nhưng Ngải My vốn không yên tâm chút nào, cô vẫn là nên đi từ từ đến đó.
Đến nơi rồi mà anh ta vẫn không ngừng đánh đập Hải Anh, cô ta cứ liên tục van xin
"Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa mà!"
"Dừng tay lại!"
Anh lao đến đẩy tên đàn ông cặn bã kia ra, mặt cô ta bị bầm lẫn trầy xước ở rất nhiều chỗ, tóc tai rối bời, nét mặt hoảng sợ, nước mắt đầm đìa trên mặt. Cô ta như không đứng vững nổi nữa mà bám vào người anh, sau đó thì nhìn anh xấu hổ
"Sao cậu lại ở đây? "Lẽ ra...mình không nên để cậu nhìn thấy cảnh này!"
Gã đàn ông kia sau khi nhìn kỹ mặt anh, không những không biết trời cao đất dày mà còn trỏ tay vào mặt anh, mùi rượu toát ra nồng nặc
"Thì ra đây là tình nhân của cô à? Được. Được đấy! Còn dám mèo mỡ gà đồng trước mặt tôi à?"
"Anh im đi được không? Đừng làm xấu mặt tôi nữa!"
Anh ta hung hăng vung tay lên
"Con tiện nhân mày dám trả treo à?"
Hạo Thiên đưa tay ra chặn anh ta lại rồi hất sang một bên.
"Anh đừng ăn nói hồ đồ. Tôi là bạn của cô ấy!"
Anh ta quần áo trong cũng có chút gì đó gọi là đàng hoàng, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào. Nhưng rõ ràng là đang trong tình trạng say rượu. Nếu như là người lạ, thì khi bị đánh, Hải Anh nhất định sẽ không đứng yên để cho anh ta đánh. Chắc chắn đây phải là một người quen của cô ta, thậm chí còn là một mối quan hệ đặc biệt
Hạo Thiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh ta
"Bây giờ anh muốn gì cứ nói, nhưng không được phép hành hung cô ấy!"
Lúc đó thì Ngải My cũng đi đến đứng cạnh anh, thấy cô xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, anh ta liền nhìn cô với vẻ háo sắc
"Tôi muốn cô ta"
Cô nhìn sang anh ngơ ngác, trong lòng có chút hoảng sợ. Không ngờ anh ta lại ra điều kiện một cách thẳng thắn như vậy. Hạo Thiên vừa đỡ Hải Anh, nhưng cũng không quên đứng chắn trước mặt bảo vệ cô, trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói
"Cô ấy là người của tôi! Không phải cứ muốn là được"
Sau đó, Hạo Thiên lấy trong túi áo ra một cọc tiền, ném vào người anh ta, vừa lúc anh ta tóm được.
Anh ta thấy tiền liền hai mắt ngời sáng, không nghĩ là anh lại có nhiều tiền như vậy.
"Cảm ơn nhé!"
Anh ta giơ cọc tiền lên trước mặt anh, trước khi đi còn nhìn Hải Anh một cái sắc lạnh
.....
Sau sự việc trên, Hạo Thiên đành cùng Ngải My đưa Hải Anh về nhà cô. Cô ta đến bây giờ sắc mặt vẫn còn xanh xao, trên mặt vẫn hằn lại những vết bầm tím.
Cô ngồi cạnh giúp cô ta bôi thuốc, còn anh ở đối diện nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
"Chị có đau lắm không?"
"Hơi đau một chút"
Ngải My cố nhẹ tay lại. Mà gã đàn ông này ra tay với phụ nữ cũng thật tàn nhẫn, đánh cô ta nặng nề như vậy, mà cô ta cũng không kêu la hay cầu cứu một ai.
Xong xuôi, Hạo Thiên liền vào vấn đề chính
"Anh ta là ai?"
Ngải My nhìn vẻ mặt có chút không vui của anh. Cô có vẻ thông cảm. Dù gì cả hai cũng từng là bạn thân của nhau, mặc dù cô có khó chịu về thái độ của Hải Anh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, thấy cô ta như vậy, cô lại thấy có chút thương cảm. Tình trạng cô ta bây giờ không ổn định, lại còn rất hoảng sợ, nếu Hạo Thiên cứ dùng thái độ này để nói chuyện, e là cũng không hỏi được gì
"Anh đừng như vậy! Cứ để từ từ đã"
Bầu không khí trở nên căng thẳng trong im lặng. Bỗng nhiên, Hải Anh cụp mắt, hai giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má, giọng nói của cô ta thốt lên khiến cả hai phải giật mình
"Đó là chồng mình!"
"Cái gì? Chồng cậu?"
Đây có lẽ là chuyện khiến anh thật sự bất ngờ. Hải Anh vốn chưa từng nói mình đã có bạn trai, bây giờ đùng một cái thì xuất hiện một người đàn ông là chồng cô ta, anh đương nhiên sẽ sốc. Cả Ngải My cũng vậy, đầu óc cô bắt đầu bối rối.
Chị ta đã có chồng rồi sao? Lẽ nào..mình đã nghĩ oan cho chị ta? Nhưng chuyện này..thật sự quá bất ngờ.
"Cậu có chồng khi nào? Sao mình lại không biết?"
Hoàng Hạo Thiên! Cậu bây giờ là đang quan tâm mình, hay là đang thương hại mình?
"Mình và anh ấy kết hôn ở nước ngoài, vì công việc bận rộn..nên mình không báo cho cậu biết được!"
Hạo Thiên nhìn thẳng vào mặt Hải Anh, thẳng thừng hỏi
"Cậu có cảm thấy hạnh phúc khi lấy anh ta không?"
Ngải My bất giác nhìn anh,cuộc đối thoại giữa ba người dường như có chút không cân xứng. Mỗi người một cách suy nghĩ.
Anh ấy tận mắt nhìn thấy Hải Anh bị đánh,vậy tại sao lại còn hỏi chị ta có hạnh phúc không? Rốt cuộc là thế nào? Mình không hiểu anh ấy đang nghĩ gì lúc này...
Hải Anh ngậm ngùi, trông cô ta lúc này thật đáng thương
"Có. Mình và anh ấy..đã từng rất hạnh phúc"
Cô ta kể về khoảng thời gian trước khi cưới và sau khi cưới được một năm, cả hai vốn chẳng hề có mâu thuẫn gì. Anh ta còn là một người đàn ông có trách nhiệm, biết lo cho gia đình và công việc. Nhưng biến cố lại xảy ra, khi gia đình anh ta bị phá sản, cha mẹ thì tự vẫn, anh ta trở thành kẻ trắng tay. Từ đó về sau, anh ta luôn sống dựa vào tiền của Hải Anh, luôn nghĩ bản thân mình vô dụng, bám váy vợ. Vậy nên anh ta bắt đầu sinh ra say xỉn, lúc nào cũng chìm trong men rượu
"Vậy tại sao chị lại không ly dị anh ta? Anh ta hành hạ chị ra nông nỗi này mà?"
"Đó không phải lỗi do anh ấy, nên tôi không thể vì thế nà trách anh ấy được"
Hạo Thiên cũng cảm thấy có chút cảm thông. Một người đàn ông đang ở đỉnh cao của sự nghiệp như vậy, bỗng chốc thành kẻ trắng tay, lại còn mang tiếng ăn bám vợ mình. Lòng tự ái của đàn ông đương nhiên sẽ không thể nào mà kìm nén nổi. Anh chỉ biết thở dài.
Hải Anh không chịu được mà bật khóc nức nở, Ngải My vội đưa khăn giấy cho cô, vỗ nhẹ vai cô nói
"Đừng khóc! Vết thương của chị sẽ lại đau đấy!"
"Vậy..chuyện xảy ra lúc nãy trên đường, là thế nào vậy?"
Biết là không tiện hỏi chuyện riêng của cô ta, nhưng Hạo Thiên cũng không còn cách nào khác. Cô ta bảo cả hai ban đầu đã định làm hoa sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Anh ta hứa sẽ bỏ rượu, không còn nổi giận vô cớ nữa. Nhưng khi đi cùng cô ra ngoài được một lúc thì lại bị mọi người chế giễu, bêu xấu. Thế là anh ta đã không giữ được lời hứa, lập tức bỏ chạy đi uống thật say, khi Hải Anh tìm được anh ta thì đã bị đánh tơi bời.
Hạo Thiên nghe xong liền đập bàn
"Chẳng lẽ anh ta chỉ vì mấy lời nói đó mà nhục chí đánh vợ hay sao?"
Vậy là bây giờ, Ngải My chỉ đành để Hải Anh ngủ lại nhà mình ít hôm. Ban đầu cô ta còn từ chối, nhưng sau khi cô khuyên nhủ, bảo rằng nếu cô ta mà về nhất định sẽ lại bị đánh nên cô ta đã gật đầu đồng ý.
.....
Hôm nay Ngải My ở nhà với Hải Anh, vì cô ta tinh thần vẫn chưa ổn định nên Hạo Thiên đã cho cô nghỉ phép để cả hai ở nhà nghỉ ngơi.
Cô dậy từ sớm, nấu cháo tổ yến chuẩn bị sẵn cho Hải Anh sau khi cô ta ngủ dậy
"Hải Anh! Hải Anh?"
"Chị đã dậy chưa? Hải Anh?"
Không có tiếng trả lời. Ngải My cảm thấy có chút không ổn. Cửa phòng lại khoá trái, cô không thể mở cửa vào được. Cô cố thử lại lần nữa, đập cửa gấp gáp gọi
"Hải Anh? Chị ổn không? Hải Anh?"
Tình hình này kéo dài không phải cách, cô lập tức vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạo Thiên, vừa chạy đi lấy chìa khoá phòng
Hải Anh! Chị đừng có làm chuyện gì dại dột đấy!
Hạo Thiên đang kí nhận hồ sơ, nhận được tin nhắn của Ngải My cũng thu xếp công việc chạy về nhà. Ngải My mở cửa ra, không nhìn thấy Hải Anh trên giường, cửa sổ cũng không mở ra. Vậy là cô tức tốc chạy vào nhà tắm, và chuyện kinh hãi đã xảy ra trước mắt cô
"Hải Anh??"
Cô thất kinh hồn vía gọi tên Hải Anh, cô ta nằm trong bồn tắm đang mờ đục màu máu, tay còn có một vết cứa rất sâu, đôi môi tái nhợt. Chuyện này rốt cuộc đã xảy ra lúc nào, cô vốn không thể lường trước được. Cô bối rối gọi người giúp việc giúp đỡ nhưng lại sực nhớ ra họ đã xin nghỉ phép về quê vào hôm qua.
Cùng lúc đó, Hạo Thiên chạy lên, anh thấy cảnh tượng này cũng bị một phen kinh hãi
"Hải Anh?"
"Hạo Thiên! Mau đưa chị ấy đến bệnh viện"
Anh gật đầu, chạy đến bế cô ta lên rồi cùng cô chạy xuống lầu, cô ta hầu như đã không còn cử động.
Còi xe cấp cứu vang lên trong bệnh viện Trung tâm thành phố, các nhân viên y tế và bác sĩ lập tức đẩy Hải Anh vào phòng cấp cứu
"Hải Anh! Sao cậu lại dại dột vậy chứ? Cậu không được chết đấy!"
Cả Hạo Thiên và Ngải My đều vô cùng lo lắng, đứng bên ngoài không ngừng qua lại chờ đợi kết quả từ bác sĩ.
Anh quay sang nhìn thấy cô đang sợ, dù bản thân mình lo lắng nhưng vẫn không quên trấn an cô, ôm cô vào lòng
"Đừng sợ"
"Chị ấy sẽ không sao chứ?"
Anh hôn lên tóc cô rồi gật đầu.
Bác sĩ bước ra kéo khẩu trang xuống, cả hai lập tức chạy đến hỏi thăm
"Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?"
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
27 chương
167 chương
24 chương
12 chương
100 chương
59 chương