“Chắc chắn là chồng chưa cưới của cô không đẹp bằng người chồng tôi ban cho cô đâu, vừa có tiền vừa có quyền.” “Không cần, người chồng bây giờ đã đủ khiến cho da đầu tôi tê tái rồi, tôi vẫn không nên thì tốt hơn. Nếu như anh thật sự tốt với tôi thì anh có thể biến Cố Thành Trung trở thành hình dáng lúc trước không, có thể càng xấu, càng nghèo hơn cũng được!” Cố Thành Trung nghe Hứa Trúc Linh nói như vậy thì xụ mặt xuống. Đến cùng là cô nhóc này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ. Vậy mà cô lại ngóng trông anh xấu và nghèo đi? Logic kiểu gì đâu? “Vậy tôi cũng biến cô xấu một chút được không?” “Không được không được… anh có thể để tôi ngốc ngếch thêm một chút. Dù sao Cố Thành Trung cũng thông minh, để anh ấy dạy tôi là được rồi.” “Cô cứ nhắc đến Cố Thành Trung mãi, anh ta là gì của cô.” “Anh ấy… anh ấy là chồng chưa cưới của tôi.” “Vậy cô ngẩng đầu lên xem người trước mặt có phải là anh ta hay không.” “A? Cái gì?” Hứa Trúc Linh nghe thế thì vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy có một gương mặt quen thuộc đứng đó. Khóe miệng anh giơ lên, nở một nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều. Trong đôi mắt thâm thúy của anh có bóng dáng của chính mình. Cố Thành Trung! Hứa Trúc Linh kích động, muốn đứng dậy ôm anh. Nhưng vừa mới đứng dậy lại ngã trở về. Chân cô rất đau! “A!” Hứa Trúc Linh đau kêu thành tiếng, cái mông đập xuống đất, càng ngày càng đau. Bây giờ Cố Thành Trung mới phát hiện ra Hứa Trúc Linh không bình thường, anh vội vàng ngồi xổm xuống. Phát hiện mắt cá chân của cô đã sưng phồng lên, đỏ ửng, nhìn mà giật mình. “Sao lại thế này?” Anh nhíu mày, đưa tay cởi giày của cô xuống rồi kiểm tra vết thương. “Vì em muốn lấy thẻ nhân duyên nên đã không cẩn thận mà dẫm phải rêu xanh. Em chậm quá nên khi em lấy được thì các cô ấy đã đi cả rồi, em cũng không ra được, chỉ có thể ngồi đây đợi Bạch Minh Châu về.” Hứa Trúc Linh nói với vẻ đáng thương “Em không biết tìm anh à?” Cố Thành Trung nhíu mày rồi nói. Hứa Trúc Linh cảm nhận được sự tức giận của anh thì trái tim như giật thót lên. Xong đời rồi, Cố Thành Trung tức giận. “Em… em sợ anh không tiện, sợ rằng những người kia biết quan hệ của chúng ta.” “Nếu em mà như thế này nữa thì anh sẽ nói cho toàn thế giới biết em là vợ chưa cưới của anh.” “Không…” “Đến cùng em có xem anh là chồng chưa cưới của mình hay không vậy? Anh là đồ trang trí đúng không?” Lần này Cố Thành Trung đã tức giận thật rồi, anh giận cô ở lúc quan trọng nhất không hề nghĩ tới anh, luôn đặt anh ở ngoài vòng suy nghĩ của mình. Cố Thành Trung ghét Hứa Trúc Linh như thế, cô khiến cho anh cảm thấy mình rất vô dụng, còn chẳng thể bảo vệ được người phụ nữ của mình. Anh không cần cô bảo vệ, anh chỉ cần cô chăm sóc tốt chính bản thân cô là được rồi. Đầu óc của cô vốn đã không đủ dùng rồi còn dốc hết tâm sức mình lo nghĩ cho anh. Anh có tài đứng gì chứ? Hứa Trúc Linh biết Cố Thành Trung đã giận thật rồi, cũng sợ tới nỗi chẳng dám thở mạnh. Hai người cứ thế mà nhìn chằm chằm vào nhau, bên tai là tiếng mưa thét gió gào. Thật lâu sau, Hứa Trúc Linh mới lấy hết can đảm đưa tay bắt lấy góc áo của anh. “Cố Thành Trung, em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không như thế nữa. Anh đừng có giận nữa được không?” “Em biết? Lần này em nhận lỗi, nhưng nếu lần sau xảy ra việc gì thì vẫn làm như thế chứ gì?” “Không đâu, em cũng đã rút kinh nghiệm xương máu, vừa rồi em đã nghĩ kỹ rồi. Bạch Minh Châu nói đúng, đàn ông đều chẳng phải là thứ tốt lành gì, không thể chiều, càng chiều càng xấu. Lần sau em sẽ ác với anh một chút được không?” Vốn sắc mặt của Cố Thành Trung đã khó coi rồi, khi nghe cô nói thế thì lại càng khó coi hơn. Đến cùng là đang khen anh hay mắng anh đây chứ? “Anh đừng tức giận nữa có được không. Vốn em đã đau muốn chết rồi, đang cần anh dỗ dành đây. Kết quả lại ngược lại, anh tức giận, bây giờ em phải nhịn đau mà an ủi anh. Em khổ quá mà…” Lời này của cô khiến cho anh mềm lòng. Bây giờ cô là người bị thương, nhìn độ sưng của chân thì đúng là rất nghiêm trọng. Bây giờ tức giận với cô ấy thì cũng chẳng có ích gì cả. “Quay về rồi tính sổ với em sau.” Cố Thành Trung nói với vẻ bất đắc dĩ. Hứa Trúc Linh nghe thế thì mới thở phào một hơi. Cố Thành Trung kiểm tra vết thương của cô, xương không bị trật, chỉ là bị sưng mà thôi. Anh vốn muốn cõng cô xuống núi, nhưng ngoài kia đang mưa, cũng chẳng hề thấy có ý muốn tạnh. Ngoài kia phủ đầy rêu xanh, Cố Thành Trung cõng mình, lỡ ngã xuống chỗ nào thì sao bây giờ? Bởi thế nên Hứa Trúc Linh kiên trì đợi người cứu hộ chuyên nghiệp tới cứu mình. Cố Thành Trung cũng không dám lấy tính mạng cô ra mà cá cược, chỉ có thể đợi cùng. Anh xoa bóp vết thương giúp cô. Rõ ràng là rất đau nhưng Hứa Trúc Linh lại cảm thấy ngọt ngào. “Đúng rồi, cho anh cái này.” Đột nhiên Hứa Trúc Linh nghĩ tới cái gì đó, cô lấy thẻ nhân duyên mà mình cực khổ mới lấy được ra rồi đưa cho anh như hiến của quý. Thẻ tre ố vàng, mang theo chút dấu vết năm tháng. “Đây là cái gì?” “Thẻ nhân duyên đó, ước nguyện rồi viết tên hai người lên đó thì có thể ở bên nhau thật lâu. Anh có thể mang về, cũng có thể ném lại lên cây. Nghe nói là rất linh nghiệm.” Cố Thành Trung muốn nói rằng chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Hứa Trúc Linh thì cuối cùng cũng không thể nào nhẫn tâm từ chối được. Anh nói: “Anh không có bút.” “Em có.” Hứa Trúc Linh lấy một cây bút từ trong túi ra. Hôm nay leo núi, cô còn cố ý nghe ngóng nên mới mang bút theo. Hai người viết tên của mình lên đó, Hứa Trúc Linh muốn bỏ lại vào túi nhưng lại bị Cố Thành Trung lấy đi. “Thứ quý trọng như thế này thì để anh giữ vẫn tốt hơn. Đưa em giữ anh sợ rằng chưa được mấy ngày lại mất.” “Anh nói cũng đúng, em để đồ ở đâu mà chính em còn quên. Để chỗ anh vẫn an toàn hơn một chút. Anh đói chưa? Muốn ăn gì không?” Cổ Thành Trung chưa ăn cơm chưa, leo lên leo xuống núi nên bây giờ bụng anh đang kêu vang. Anh nhìn Hứa Trúc Linh, cô như đang mở rương kho báu của mình ra vậy. Hứa Trúc Linh mở balo ra rồi lấy hai chai nước tăng lực ra ngoài, thêm một bình giữ nhiệt, hai hộp mì ăn liền, còn có một số túi đồ ăn vặt và nồi nhỏ… Cố Thành Trung rất thắc mắc, cô nhóc này leo núi mang theo một túi đồ ăn ư? “À đúng rồi, còn có que cay nữa!” Hứa Trúc Linh rất không có liêm sỉ lấy lại đồ mình vừa mới ‘cúng’, sau đó thay vào bằng bánh quy. “Cái này ngon nhất, nhãn hiệu lừng lẫy trong nước, chuyên nghiệp lâu năm. Anh nếm thử xem.” “Cái này… ăn được không?” Cố Thành Trung nhíu mày, anh có chút không thể tin tưởng được. “Mặc dù nó không được sạch sẽ lắm, nhưng không phải người ta đều nói không mắc bệnh gì à? Anh ăn thử xem, ngon lắm đó. Thử một miếng thôi.” “Được rồi.” Cố Thành Trung cũng không thể nào từ chối ý tốt của cô. Anh kiềm nén sự bất an trong lòng rồi ăn một miếng. Vị rất kì lạ. Đây là lần đầu tiên Cố Thành Trung ăn que cay trong cuộc đời của anh, không ngờ là sẽ xảy ra trong hoàn cảnh này. Có chút cay, cũng không biết là dùng cái gì tạo nên. Mặc dù có chút kỳ quái nhưng cũng không phải là không thể nuốt. Anh lại nếm thử cổ vịt và chân gà, vậy mà lại cảm thấy cũng khá ngon. “Đó là cái gì?” “Đậu phụ thịt cá, anh muốn thử không?” “Ừ, cho anh một cái.” “Cái kia là gì?” “Đây á, là cá khô.” “Cho anh một cái.” Càng về sau, Cố Thành Trung cũng không hỏi tên nữa mà nhìn thấy muốn ăn cái gì đều chủ động qua lấy.