“Cố Cố nói thật đi! Nếu mẹ biết con cãi nhau với người khác, mẹ chắc chắn sẽ rất tức giận đó! “ “Nếu con còn nói xấu cậu, cậu sẽ đánh mông con!” Ôn Mạc Ngôn cố ý giương tay đánh nhẹ một cái. Không nghĩ tới Cố Cố một giây liền thay mặt. “Cậu ơi, cậu thật sự nỡ lòng sao? Con biết là cậu thương con nhất, đánh vào người con, cậu sẽ đau ở trên người cậu có đúng không? “ “Ừm?” Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, trừng to hai mắt, lời này sao lại quen thuộc như vậy? Cô cảm nhận được một tầm mắt sắc bén, cô nhìn về phía Cố Thành Trung, anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt quyến rũ. Cô có chút ngượng ngùng, không dám nhìn vào ánh mắt đó nữa. “Haizz, con biết con đã chọc cậu tức giận, nếu trong lòng cậu không thoải mái, thì cậu có thể đánh con thêm một cái đi…” Cố Cố rất tự giác bĩu mông: “Cậu ơi… Cậu không nỡ đánh con, phải không Cho dù Cố Cố con có nói sai, cậu cũng sẽ không so đo với Cố Cố con phải không ạ? “ Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ đỡ trán: “Cố Cố, cậu không còn lời nào để nói nữa rồi, lời nói đều bị con nói hết rồi, cậu còn nói cái gì nữa chứ?” “Cậu có thể nói không đánh đòn con nha!” “Được rồi, không đánh.” “Con biết cậu luôn tốt với con nhất .” Cố Cố từ trên sô pha nhảy vào lòng Ôn Mạc Ngôn, có chút kích động. Ôn Mạc Ngôn trong nháy mắt ném mũ bảo hiểm vứt giáp, thương tiếc ôm Cố Cố. Dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, mặt mày còn có thể nhìn ra dấu vết huyết thống liên quan của bọn họ “Xem xong, không có ý định cảm khái hai câu?” Cố Thành Trung đi lên, một tay ôm Hứa Trúc Linh. “À… Em cảm thấy Cố Cố nói đúng đó, sao lại nỡ đánh đây? Cố Cố đáng yêu như vậy có đúng không ? “ “Còn em thì sao?” “Em cũng rất đáng yêu nha, anh cũng không đành lòng đánh em có phải hay không?” “Chỉ biết nói lệch ý với anh.” Cố Thành Trung tức giận vỗ mông cô một cái, rất đàn hồi, cảm giác rất tốt. Nếu không phải có người ở đây, anh sợ là phải đánh thêm hai cái nữa. Buổi trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi, Ôn Mạc Ngôn nhịn không được hỏi Hứa Trúc Linh, chuyện về Bạch Minh Châu. Hứa Trúc Linh nghe nói có một chiếc xe Việt Dã đến đón Bạch Minh Châu đi ăn cơm, thì nghĩ đến người quân nhân tên Lý Hải Long kia, Minh Châu nếu đã hứa đi ăn cơm, vậy hai người này xem như đã yêu nhau rồ sao? “Bọn họ là nhờ xem mắt mới quen biết đó , chính là lần trước ở nhà hàng gặp em.” “Vậy bọn họ không phải mới quen biết trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày thôi sao?” “Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Ôn Mạc Ngôn rất kinh ngạc, cậu ấy còn cho rằng người trong miệng Bạch Minh Châu chính là người đàn ông đón cô ăn cơm. Nhưng bây giờ xem ra hiển nhiên không phải, Bạch Minh Châu đã có người thích, vậy vì sao cô ta còn phải đi xem mắt, hơn nữa còn đáp ứng phát triển tính cảm thêm một bước nữa chứ ? Suy nghĩ của phụ nữ, chẳng lẽ đều quỷ dị như vậy sao? Hứa Trúc Linh thấy cậu ấy suy nghĩ đến xuất thần, nhịn không được hỏi: “Em làm sao thế? “ “Vậy chị có biết. Cô ấy có còn thích ai nữa không? “ “Cái này…” Hứa Trúc Linh muốn nói lại thôi, cũng không thể nói Bạch Minh Châu thích anh trai của mình chứ? Dù sao cũng là việc riêng tư của người ta, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa. Cô chỉ có thể lắc đầu: “Cái này… Em cũng không biết. “ “Vậy được rồi, hôm nay em xin nghỉ phép để tới đây, cuối tuần kéo dài thêm hai ngày sẽ không đến thăm cô bé Cố Cố được, em muốn về sớm trở về, còn một dự án trong tay còn chưa hoàn thành.” “Vậy em trên đường đi cẩn thận một chút, chị và Minh Châu là hàng xóm cũng là đồng nghiệp, nhờ em chiếu cố cô ấy nhiều hơn một chút.” “Ừm, em sẽ.” Ôn Mạc Ngôn ôm Cố Cố một chút, nói lời tạm biệt với cô bé, rồi xoay người rời đi. Trong phòng một nhà ba người, rất nhàn nhã xem… Heo Peppa. Cố Thành Trung không hiểu, một hình ảnh động phẳng như vậy, làm thế nào lại bán chạy nhất? Vì sao Cổ Cố lại thích xem như vậy, rõ ràng ở nước ngoài cũng không biết bộ phim hoạt hình trong nước này mà ta. Mà Hứa Trúc Linh dĩ nhiên cũng xem theo thấy rất hứng thú, vốn trong nhà chỉ có Hứa Trúc Linh, anh lo lắng nhất chính là làm ba. Bây giờ trong nhà còn có thêm một cô bé. Anh làm một người ba có tâm tư rất mỏng manh dễ vỡ. Đây không phải là một gia đình ba người, đây là một ba hai con gái. Cố Thành Trung tuy rằng không ngừng tẩy não mình, Hứa Trúc Linh là vợ của mình, anh chỉ là sủng ái cô thành con gái mình mà thôi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô và Cố Cố chơi đùa cùng nhau, mà anh ở bên cạnh không xen vô được lời nào, trong nháy mắt cảm thấy mình lớn tuổi rồi, khoảng cách thế hệ xa rất nghiêm trọng… Để có được sự gần gũi hơn về ngôn ngữ chung, anh không đã đi đến công ty, nhưng là vì để xem … Heo peppa? “Trông rất hay hay sao?” “Rất hay nha, anh không nghĩ Peppa rất đáng yêu sao?” “Em không nghĩ nhân vật đó rất phẳng sao?” Cổ Thành Trung nói ra sự thật. “Chỉ là phim hoạt hình mà thôi, có cần phải thực tế như vậy không? Nhìn tốt là được rồi! “ “Ba Cố, mẹ Trúc Linh.” Cố Cố vốn đang xem rất nghiêm túc, đột nhiên gọi bọn họ. “Khi nào ba mẹ sinh cho con một em trai hay một em gái vậy ạ?” “Em trai… Em gái ?” Hứa Trúc Linh thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình. Hai gò má cô trong nháy mắt đỏ bừng, cũng không dám nhìn Cổ Thành Trung, nhưng cô có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người cô, như có như không, không thể dời đi. Ánh mắt của anh rất hung hăng, khiến cô không có chỗ ẩn nấp. Rõ ràng ăn mặc rất kín kẽ, lại đột nhiên sinh ra cảm giác bất an. “Tại sao đột nhiên hỏi điều này?” Cố Thành Trung thanh âm trầm thấp khàn khàn, giống như một khúc dạ khúc nặng nề, mang theo vài phần thần bí. “Mẹ nói mẹ không thể cho con thêm em trai và em gái, cậu thì đừng nói là vợ, bạn gái cũng không có, càng không thể. Con chỉ có thể trông cậy vào ba Cố thôi, ba Cố lợi hại nhất, lấy được vợ nữa, so với cậu lợi hại hơn nhiều lắm! “Vậy Cố Cố con thích em trai, hay là em gái?” “Tất cả con đều thích hết ạ! Có em gái con có thể chải bím tóc cho em, có em trai con sẽ kể chuyện cho em .” Cố Cổ nghiêm túc suy nghĩ một chút, từng chữ từng chữ nói: “Nhưng là… không biết đến khi nào mới có? “ “Còn… Còn sớm…” Hứa Trúc Linh xấu hổ nói, thanh âm đều run rẩy. Cô liếc mắt nhìn Cố Thành Trung, ánh mắt anh thâm thúy, cô lập tức liền rơi vào trong con ngươi sâu yên tĩnh kia, không cách nào thoát ra. Hơi thở của cô hơi hơi bất ổn. Anh nắm chặt tay cô, dùng sức như vậy, giống như sợ cô chạy đi. “Có Có nay , con xem TV di nhé, ba va me di thuong luong mót chút duoc khóng?” “Ppuoc a, du’cc a, me Trúc Linh mau di di.” Có Thanh Trung dúng dáy, truc tiép óm Húa Trúc Linh lén, xoay nguóoi tró ve phong. Có bi ném lén giuong, ngá dén có phán choáng váng, cón chua tinh táo lai, trén nguói lien bi phú bói thán hinh nóng bóng, khó có the lay dóng. Nu hón nóng bóng, giong nhu mua bao roi xuóng, xam chiém cánh mói cúa có. Xong rói, lúa cháy rói… Có chóng dó khóng nói, giong nhu mót chiéc thuyen pháng trong bién sáu tuy y dé anh nám trong tay. Trong khóng khí déu nóng duom hoi thó ái muói tinh mé. Thoi gian tung phút tumg giáy trói gua, dói mói hoi sung dó, dó mé nguoi. Có thó hóng hóc, hai mát mé Iy nhin anh. “Anh… Anh phát dién vi cái gi váy? “ “Muon sinh con vói em, nhung em lai guá nhó, cho nén muón dói bói thuong mót chút.” Bói mát cúa anh sáu thám, dáy mát có ánh sáng cúa mau tra noi lén. Dong tú u ám nay, bén trong phán chiéu bóng hinh nho nhó cúa chính minh. “Vay… Nhiéu dó có dú hay chua ?” Có nguong ngúna nói. “Khóng dú, có bao nhiéu dáy thi lam sao dú duoc? “