Bốn giờ chiều, cô ta chuẩn bị xuất phát Cô ta mặc quần áo bẩn, bởi thời gian quá gấp nên không kịp mua đồ mới thay. Cô ta chỉ có thể dùng đồ của Ôn Mạc Ngôn, không ngờ nó vừa người. Mắt thẩm mĩ cũng không tệ, chiếc đầm trắng nhìn rất đẹp. “Vì bộ đồ này mà em sẽ tha thứ cho anh đấy.” Cô xuống dưới lầu tập trung, khi không nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời đất, may mà không có anh ấy nếu không cô ta sẽ xui mất. Mọi người nhanh chóng lên xe thương vụ nhưng người lái xe không phải trưởng phòng phòng kế hoạch. Đúng lúc này, Ôn Mạc Ngôn vừa chạy vừa thở hồng hộc, thì ra anh ấy đi mua sữa chua. Anh lau mồ hôi trên trán, nói: “Mọi người hãy ăn lót dạ, đợi khi vào tiệc sẽ khó có thời gian ăn, mà uống rượu lúc bụng đói sẽ hại dạ dày. Sữa chua có thể giải rượu, nếu lát nữa ai không thể chịu nổi hãy ăn miếng sữa chua cho tỉnh.” “Cảm ơn anh đẹp trai” “Từ sau khi Ôn Mạc Ngôn tới thì chất lượng cuộc sống của chúng ta được nâng cao. Ôn Mạc Ngôn thật cẩn thận, ai mà có bạn trai như anh thật có phúc.” Mọi người trêu chọc. Ôn Mạc Ngôn cười xấu hổ. Anh ấy đưa cho từng người, bước vào trong xe thương vụ liền trông thấy Bạch Minh Châu đang trốn tránh. Nhìn bộ đồ cô đang mặc, anh ngạc nhiên vô cùng, hoàn toàn không thể tin Bạch Minh Châu cũng ở trên xe. “Chào em… Thật đúng dịp..” Giống y hệt lời thoại buổi sáng anh bảo mình ở lại. Bạch Minh Châu ngoài cười nhưng trong không cười nhếch miệng. Sao có thể trùng hợp như vậy, ở cùng một chỗ với học trò? “Cái này… là của em, sữa chua.. vị đào, em có thể… có thể ăn không?” “Được ạ.” Cô chọn đại một hộp rồi cất vào túi. Không phải vừa nãy anh nói chuyện lưu loát lắm mà? Sao gặp cô lại ấp a ấp úng thế. Ôn Mạc Ngôn thấy cô không quan tâm mình nên cũng không muốn chuốc lấy nhục bèn ngồi ngoan ngoãn ở ghế trước. Chớp mắt đã đến khách sạn năm sao. Phòng kế hoạch có ba nam ba nữ, đối phương có bốn người, tổng giám đốc mang theo ba cô thư kí. Trưởng phòng sắp đại vị trí cho mọi người. Bạch Minh Châu thở phào nhẹ nhõm khi ngồi ở chỗ xa nhất. Vừa chuẩn bị ngồi thì bị Ôn Mạc Ngôn ngăn lại. “Em ngồi… bên cạnh anh đi, vị trí này không… không tốt..” Bạch Minh Châu nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn một vòng, cô ta chợt nhận ra vị trí này đối diện với tổng giám dốc. Hoàn toàn không ổn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn có thể cẩn thận như vậy. Có dáng vẻ của một ông chú thật mệt mỏi. Lần này Bạch Minh Châu không do dự ngồi kế bên anh. Cô ta không phải người của phòng kế hoạch nên không cần liều mạng, chỉ cần đến cho đủ mặt là được. Bạch Minh Châu không ngờ rằng người đàn ông gầy gò yếu ớt như vậy chớp mắt như phá kén trở nên mạnh mẽ, khả năng uống rượu rất tốt. Trên bàn rượu là người khiêm tốn, ăn nói nhã nhặn. Cô vốn cho rằng phòng kế hoạch vừa vào sẽ sắn tay áo uống rượu. Bây giờ tận mắt chứng kiến thì có vẻ không tệ, không mục nát đến thế. Tổng giám đốc là tên mê gái, ông ta mời rượu cả ba người phụ nữ. Bạch Minh Châu uống hai li, nồng độ rượu hơi cao làm cổ họng cô ta cảm thấy nóng bừng. Cô ta ho khan một tiếng, một giây sau đã thấy Ôn Mạc Ngôn gắp thức ăn vào trong chén để cô ta ăn lót dạ. Trên xe vì mãi suy nghĩ nên cô ta vẫn chưa uống sữa chua anh đưa. Đúng là bụng rỗng uống rượu thật tệ. Bạch Minh Châu cảm ơn nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy cái con người trước mặt cũng không quá kém như tưởng tượng. Qua ba tuần rượu, mọi người đã có men say. Có người chưa đủ trình đã chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Ngược lại Bạch Minh Châu không đến nỗi nào bởi phần lớn đã vào bụng Ôn Mạc Ngôn. Một tới hai đi, tổng giám đốc bên kia cũng nhìn ra tâm ý của Ôn Mạc Ngôn nên càng gây khó dễ. Tổng giám dốc tự mình đứng dậy mời rượu Bạch Minh Châu mà xem nhẹ Ôn Mạc Ngôn. “Ông Mộc à, không ngờ phòng kế hoạch của mọi người lại có một cô gái duyên dáng đến thế, vậy mà trước kia không dẫn đến uống rượu với tôi.” “Mới tới.” Trưởng phòng cười ha hả: “Ông cũng đừng ức hiếp cô ấy, hai ta còn làm việc lâu dài với nhau mà.” “Cũng chính vì hợp tác lâu dài nên trên bàn rượu phải uống cho vui. Không uống cho vui, tôi sẽ chẳng kí hợp đồng đâu.” Tổng giám đốc đi đến trước mặt Bạch Minh Châu tỏ rõ ý đồ. Bạch Minh Châu biết ly rượu này không thể không uống, chuyện làm ăn này không thể vì cô ta mà vuột mất. Cô ta đứng dậy, nở nụ cười rồi phóng khoảng uống sạch. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Minh Châu chưa từng biết sợ ai, huốn chi là một ly rượu thôi mà. “Tổng giám đốc Lưu à, tôi là một cô gái, ông là một người đàn ông. Tôi uống một ly thì ông phải uống ba ly nhé.” “Cô gái này thật biết nói chuyện, tôi uống hết!” Tổng giám đốc vui vẻ ngửa đầu uống ba ly. Vừa uống một ly nhưng bụng của Bạch Minh Châu như bị lửa thiêu. Tửu lượng của tổng giám đốc tốt nên đòi uống nữa. Cứ như vậy, Bạch Minh Châu bị chuốc rượu. Ngay lúc cô ta sắp không chịu nổi thì Ôn Mạc Ngôn chợt đứng dậy quơ tay làm rớt ly. Rượu đổ lên váy khiến cô ta la lên. “Anh không cố ý.” Ôn Mạc Ngôn đứng dậy, xấu hổ nói. “Không sao không sao, để Hình Tiêu dẫn cô ấy vào phòng vệ sinh” Trưởng phòng thuận tay dẫn Bạch Minh Châu đi khỏi. Bạch Minh Châu biết ơn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại đáng tin đến thế. Chỉ là cô Hình gì đó có thái độ rất khó chịu. Đẩy cô ta vào phòng vệ sinh, còn mình đứng bên ngoài nói: “Cô nhanh lên đi, tôi không có thời gian.” Đầu óc của Bạch Minh Châu choáng váng, cô ta cũng lười so đo. Cô ta rửa mặt nôn hết rượu, rồi ăn sữa chua, ăn xong liền cảm thấy cơ thể tốt hơn. Cô ta ở trong nhà vệ sinh hết mười phút, lúc ra ngoài đã không còn bóng dáng của Hình Tiêu mà cô ta cũng mặc kệ, ngẩng đầu bước đi. Không ngờ lúc cô ta trở lại thì bên trong đã kết thúc trận chiến”. Tổng giám đốc đã gục ngã, mặt đỏ nằm bất tỉnh nhân sự. Trưởng phòng cũng thuận lợi kí được hợp đồng, mọi công lao đều thuộc về Ôn Mạc Ngôn. Anh ấy quá đỉnh! Trong khi cô ta khó khăn tiếp rượu thì anh đã dùng tốc độ nhanh nhất hạ gục tổng giám đốc. Dù uống rất nhiều rượu nhưng mặt chỉ hơi đỏ, lúc đi đường vẫn rất vững vàng, không nhìn ra anh đã uống nhiều đến mức nào. Chỉ khi đứng cạnh anh mới ngửi được mùi rượu nồng khủng khiếp. Cô ta vừa tỉnh táo một chút, chớp mắt đã muốn say tiếp. Sau khi kết thúc, trưởng phòng cho xe đưa các cô trở về. Sau khi Bạch Minh Châu lên xe, đang chuẩn bị để tài xế lái xe thì Ôn Mạc Ngôn cũng bước vào xe. Trưởng phòng cảm thấy mệt tim. “Tôi cùng đường với cô ấy, hai chúng tôi sống cùng nơi.” Sau đó, Ôn Mạc Ngôn để tài xế lái xe rời đi. Bạch Minh Châu khó chịu nói: “Nhà anh cũng ở khu chung cư Phú Thành sao?” “Không phải.” “Vậy sao anh lại lên xe?” Đây không phải cố tình để người khác hiểu lâm sao? “Em… một phụ nữ như em uống rượu vào ban đêm về nhà… sẽ không an toàn, anh đưa em về.” Ôn Mạc Ngôn nghiêm túc nói, sốn lưng thẳng tắp, hoàn toàn không dám liếc nhìn Minh Châu bởi sợ mình càng nói lắp hơn. Đúng lúc này, tài xế ở phía trước cười nói: “Em trai à, tôi quen một thầy thuốc trung y rất giỏi về việc chữa nói lắp, có cần tôi giới thiệu để đi khám không?” “Không… không cần…” Ôn Mạc Ngôn hoảng hốt đáp. Bạch Minh Châu nghe xong liền cười, cô ta cũng không để ý đến anh nữa.