Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Chương 297
Cố Chí Thanh biết được sau khi Cố Thiện Linh tạ thế, Ôn Thanh Hoàn không hề bỏ đứa bé mà còn kiên trì sinh dưỡng, ông rưng rưng nước mắt.
Ông không ngờ Cố Cố còn nhỏ đã phải chịu khổ như vậy, may mà phẫu thuật thành công, đứa bé bình an.
“Đợi lát nữa về nhà ông nội ăn cơm có được không?”
“Được ạ, bố Trung cũng nói như vậy, nói ông nội nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon cho Cố Cố.”
“Cháu tên là Ôn Cố thật sao? Tên rất hay, thật là một cái tên hay, không cần đổi, cứ gọi như vậy đi, ông nội rất thích.”
Ông dán vào khuôn mặt nhỏ của Cố Cố, tâm trạng kích động vô cùng.
Cố Thành Trung mở lời: “Bố à, trong tay bố có ít nhất 15% cố phần giao cho anh hai, bây giờ anh hai không có ở đây thì vẫn còn Cố Cố, Cố Cố có quyền được hưởng phần đó của anh hai.”
“Cổ Thành Trung, lúc đó chú đã nói sẽ không tranh quyền thừa kế, chú lật long à?”
“Em đã nói rồi, em không cần tập đoàn Cố thị nhưng em chưa bao giờ nói sẽ giao cổ phần lại cho anh. Em định lấy phần của anh hai đưa cho Cố Cố, làm đồ cưới cho Cố Cố sau này không được à.”
Cố Triệt nghe vậy thì trong lòng lại thấy hơi hồi hộp.
Đúng là Cố Thành Trung chưa từng nói muốn cho anh ta số cổ phần đó.
Đồ cưới?
“Con bé mới lớn từng đó, giờ mà đã chuẩn bị đồ cưới à? Chú muốn làm khó dễ anh chứ gì!”
Cố Triệt giận không nhịn nổi.
Vốn anh ta đã tính xong cả rồi, không ngờ cuối cùng lại còn một chiêu này.
Anh ta mất vợ, con trai thì tàn tật, thậm chí còn không tìm được con riêng để kế thừa.
Anh ta chỉ có tập đoàn Cố thị này mà thôi.
Không ngờ Cổ Thành Trung lại muốn lấp kín con đường này, đúng là khinh người quá đáng.
“Cho dù con bé bao nhiêu tuổi thì nó cũng là con của anh hai, là người thừa kế của nhà họ Cố. Chẳng lẽ anh muốn bắt nạt cô nhi quả phụ nhà họ sao?”
“Chú…”
Cổ Triệt còn muốn nói tiếp nữa nhưng lại bị Cố Chí Thanh ngăn lại. Ông vỗ mạnh xuống bàn, một tiếng vang nặng nề giật nảy.
Cố Cố cũng giật mình kinh ngạc nhìn ông.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Chí Thanh mới mềm lòng vội vàng ôm cô bé vào lòng.
“Ông nội đang dạy dỗ hai chú, Cố Cố có bị dọa sợ không nào?”
“Ông nội thật là dữ…” Cố Cố đáng thương nói.
“Ông nội rất hiền, không tin cháu cứ xem, ông nội cười nói, giảng đạo lý cho họ này.”
Ông cụ nhếch môi, cười vô cùng thoải mái.
Sau đó nhìn về phía hai người, ông nói: “Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, bố phải suy nghĩ lại, khi có kết quả sẽ thông báo cho mọi người, giờ cứ về trước đi.”
“Bố.”
Cố Triệt không cam lòng, anh ta còn muốn giãy giụa không buông nhưng lại bị ánh mắt của Cố Chí Thanh uy hiếp.
Cố Triệt đành phải ngoan ngoãn câm miệng lại.
Hội nghị lần này cứ thế giải tán.
Cố Chí Thanh ôm Cố Cố rời đi, để lại mấy thành viên hội đồng quản trị tụm năm tụm ba ra ngoài. Cuối cùng, trong phòng họp lớn chỉ có hai anh em bọn họ.
Cố Triệt ngước mắt lên, thâm độc nhìn Cố Thành Trung, anh ta cắn chặt răng.
“Chú ba, anh coi thường chú rồi nhỉ, không ngờ chú lại đào một cái hố chờ anh nhảy xuống.”
“Nếu lúc trước không che giấu sự tồn tại của Cố Cố, em nghĩ huyết mạch duy nhất của anh hai cũng không thoát khỏi thủ đoạn của anh nhỉ. Cố Triệt, tôi đã cho anh cơ hội, tôi đã đồng ý với bố sẽ không giết anh, nhưng mà… tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Tôi không từ bỏ Cố thị đâu, đó là của anh hai. Tôi đã đồng ý với anh hai, phải cho Ôn Thanh Hoàn và Cố Cố một câu trả lời.”
“Chú ba, chú độc ác thật đấy, anh bất cẩn thật, đáng lẽ nên giết chú mới đúng.”
Cố Triệt biết vậy đã chẳng làm.
Anh ta cho rằng Cố Thành Trung bị hủy mặt thì không thể làm nên sóng gió gì, nhưng không ngờ anh lại ngấm ngầm phát triển đến mức độ đó.
Đợi đến khi anh ta ý thức được, muốn phản kháng lại thì đã không đánh lại từ lâu.
Anh ta từng bước ủ mưu, cuối cùng mình lại chìm vào trong vũng bùn đó.
“Chỉ tiếc là tôi vẫn còn sống, tôi sẽ thay anh hai sống khỏe mạnh.”
Cố Thành Trung gắn từng chữ một, giọng nó lạnh lùng, không nhanh không chậm.
Đôi mắt phượng hơi nhướn lên, bên trong như vực sâu tối tăm khiến người ta vạn kiếp bất phục.
Cố Cốh không thèm nhìn Cố Triệt thê nữa mà xoay người rời đi.
Cửa phòng họp đóng lại, bên trong vang lên tiếng gào thét của Cố Triệt.
Cố Triệt thua rồi, tiếp đến là Lucia, Cố Chí Thanh dẫn Cố Cố về lại nhà cũ, ông vui mừng như một đứa trẻ, không ngừng chuẩn bị.
Mua cho Cố Cố món đồ chơ tốt nhất, bảo người ta chuẩn bị cho cô bé những món ăn ngon nhất.
Cô bé muốn đi đâu thì tới đó, muốn cái gì thì có cái đó.
Cổ Chí Thanh nhìn bé lại thổn thức không thôi, tâm trạng trăm mối ngổn ngang.
Nếu như thằng hai còn không, con gái và vợ đều có cả gia đình vui vẻ hòa thuận đến mức nào.
“Ông nội, là vì con không xinh, nên ông nội sợ quá mới khóc sao? Ông nội nhìn thấy con mà cứ khóc mãi tới giờ…”
“Không có, Cố Cố nhìn cho kỹ. Là… có hạt cát rơi vào mắt ông nội, không có gì đáng ngại cả.”
“Cố Cố thổi cho ông nội có được không?”
Cố Cố nằm nhoài trên người Cố Chí Thanh, cẩn thẩn thổi vào mắt cho ông.
Cổ Chí Thanh thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, cổ họng như nghẹn lại. “Cố Cố, bây giờ cháu ngồi đây chơi một lúc nhé, ông nội về phòng có chút việc.”
Cố Chí Thanh vội vã rời đi, một mình trốn trong phòng, yên lặng khóc.
Ông run rẩy mở ngăn kéo ra, bên trong là bức ảnh một nhà bốn người.
Trong bức ảnh có ông và ba đứa con trai, bức ảnh chụp trước một ngày khi thằng hai và thằng ba xuất ngoại, vốn cứ tưởng chỉ cần chờ bọn nó trở về là cả nhà đoàn viên.
Ai ngờ…
Ông lau nước mắt, đúng lúc này Cố Thành Trung lại gõ cửa.
Cổ Chí Thanh vội vàng lau khóe mắt rồi mới để cho anh vào.
Thấy ánh mắt Cố Chí Thanh ửng đỏ, Cố Thành Trung mới hỏi: “Cố Cố nói bố đang ở trong phòng, cho nên con mới vào xem thử. Buổi tối con định đưa Cố Cố về nhà.”
“Không để con bé ở chỗ bố được sao? Bố còn muốn thân thiết với con bé hơn một chút.”
“Ngoài chỗ của con ra, con không tin tưởng bất kỳ nơi nào cả. Nếu con đoán không nhầm thì Cố Triệt sẽ ra tay, bố nên hiểu rõ con trai của mình nhất.”
Cố Thành Trung híp mắt, lạnh lùng nói.
“Bố, nếu như Cố Triệt làm Cố Cố tổn thương thật, con sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Cố Chí Thanh nghe vậy, cuối cùng cũng nhụt chí.
Ông hiểu rất rõ con trai cả của mình.
“Vậy thì… buổi tối có ăn cơm cùng nhau được không? Bố muốn nhìn đứa bé nhiều hơn. Khổ cho mẹ con bé quá, lần này nó có về đây không? Bố muốn gặp mặt để cảm ơn nó.”
“Chị ấy không về, chị ấy còn chưa chấp nhận được sự thật anh hai đã đi rồi.”
“Thằng hai tìm được một người tốt, con và thằng hai đều rất tốt, là bố không tết…”
“Mọi chuyện đã qua rồi, thôi nói lại làm gì, chúng ta xuống lầu thôi, Cố Cố đang đợi bố đó.”
Cố Chí Thanh gật đầu, khom lưng xuống lầu.
Trong nháy mắt ông, ông như lại già thêm vài tuổi.
Buổi tối, Cố Thành Trung đưa Cố Cố trở về, để Khương Anh Tùng tìm người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Cố Triệt, thâm chí anh còn báo cho Ngôn Minh Phúc, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Cố Cố, không được để xảy ra một chút sơ hở nào.
Anh sợ Cố Triệt sẽ làm hại Cố Cố.
Sau khi về lại nhà cũ, anh lại thêm nhức đầu.
Vào thư phòng định làm việc một lúc, nhưng không ngờ anh lại mệt đến mức gục đi.
Ác mộng bốn năm trước bỗng hiện lên lần nữa.
Anh mơ thấy Lucia.
Cô đứng trên boong thuyền, đưa lưng về phía mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc du thuyền cháy hừng hực như thiêu như đết.
Cố Thành Trung vội vàng bước lên, giữ chặt bờ vai của cô ta, gào thét: “Nói cho tôi biết, tại sao cô phải làm như vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
23 chương
10 chương
47 chương
124 chương
22 chương
19 chương
660 chương