Mấy ngày tiếp theo, cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng thích ứng được với môi trường của điểm quay phim. Mỗi lần Viên Mặc Hàn thâm tình chân thành nhìn vào cô, cô đều không cách nào đáp lại. Bởi vì cô không biết diễn phim, không cách nào đem theo tình cảm trông đó nhìn Viên Mặc Hàn được. Cuối cùng Thẩm Thanh cho cô một tuyệt chiêu, rốt cuộc cũng giúp cô khắc phục được vấn đề này. Cố Thành Trung kết thúc công việc trước một ngày, đến điểm quay phim xem xem. Vừa hay nhìn thấy cảnh Viên Mặc Hàn ôm eo nhỏ của Hứa Trúc Linh, hai người rất sát nhau. Một lọ nước hoa đặt giữa nơi môi hai người. Hứa Trúc Linh xấu hổ muốn chết, cảnh này đã bị kẹt ở đây vô số lần rồi. Hai má cô đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Viên Mặc Hàn. “Cứ giữ nguyên như vậy, dáng vẻ xấu hổ đó, thêm một tấm nữa!” “Viên Mặc Hàn, cậu không cần nhìn thẳng đến như vậy, mối tình đầu là rất ngượng ngùng, cậu cũng lộ chút vẻ xấu hổ đi.” Thẩm Thanh ở một bên chỉ đạo. Đầu Cố Thành Trung nóng rần, lửa giận bốc lên, chỉ muốn xông lên trước đánh cho tên Viên Mặc Hàn kia một trận. Tại sao không có ai nói với anh, còn có một cộng tác nam? Người đàn ông này lại là anh đã có chút quen thuộc, ngày trước Hứa Trúc Linh còn mê mệt mấy bộ phim thanh xuân anh ta diễn. Thật chết tiệt! Cố Thành Trung tiến lên, nhưng lại bị Ngôn Minh Phúc ở một bên vội vàng cản lại. “Người anh em, vừa nhìn đã biết cậu chưa luyện qua rồi. Mấy năm nay tôi cũng có chút quen, bây giờ là công việc, không thể tồn tại chút tâm tư được!” Ngôn Minh Phúc thân là người từng trải, tận tình khuyên bảo hết nước hết cái. “Anh còn nói với tôi là công việc! Môi bọn họ sắp chạm vào nhau rồi kia kìa!” “Bình tĩnh, vẫn chưa chạm nhau, còn một lọ nước hoa chắn kìa? Cậu đừng xúc động, thở sâu, hít vào, thở ra…” Ngay lúc Ngôn Minh Phúc đang chậm rãi nói, chỉ thấy Thẩm Thanh đích thân xuất trận, đổi cho Hứa Trúc Linh ra ngoài. “Trúc Linh, trong lúc con ngượng ngùng không có chút tình yêu nào cả, con chú ý một chút ánh mắt của mẹ nuôi nhé, xem xem là như thế nào.” Nói rồi, Thẩm Thanh diễn cùng Viên Mặc Hàn. “Mẹ nó!” Ngôn Minh Phúc lập tức đẩy Cố Thành Trung ra, muốn xắn tay áo xông lên, lần này là Cung Tuyền cản ông ta lại. “Tôi nói này lão Ngôn, đã nhiều năm như vậy rồi, anh có thể thay đổi cái tính nết của anh được không. Mỗi lần Thẩm Thanh diễn cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cảnh ôm anh đều nổi nóng như vậy! Có thể bớt bớt lại chút không?” “Đó là vợ tôi! Tôi thấy tay của thằng nhóc đó không phép tắc, ôm lấy eo của vợ tôi! Nó còn nheo mắt nhìn vợ tôi, tôi muốn chặt hai tay nó ra, móc mắt nó ra! A, cô thả tôi ra!” “Tôi có thể thả anh ra, nếu anh dám xông qua đó, phá hỏng cảnh phim của cô ấy, xem cô ấy có phạt anh không!” Ngôn Minh Phúc nghe xong lời này, lập tức ở yên. Ông ta vừa nghĩ đến Thẩm Thanh tức giận muốn chia giường với ông ta là ông ta buồn. Buồn bã, muốn khóc. Ông ta ngoảnh đầu ôm lấy Cố Thành Trung, không ngừng vỗ vỗ vào sau lưng anh: “Người anh em, trong lòng tôi khổ quá!” “Hít vào, thở ra…” Thế là hai người đàn ông bèn ở trong chỗ tối, ôm lấy nhau, không ngừng thở sâu bình tĩnh lại lửa giận trong lòng, thật sự sợ không giữ nổi bản thân nữa sẽ xông ra đại náo một trận. Buổi quay hôm nay khá khả quan, ra được hai tấm ảnh. Hậu kì còn cần sửa lại, sau đó còn phải quay đoạn phim ngắn. Hứa Trúc Linh nhìn thấy Cố Thành Trung đến rồi, lập tức vui vẻ phấn khích chạy tới. “Cố Thành Trung, anh có thấy biểu hiện vừa rồi của em không? Có tốt không?” “Rất đẹp, nhưng anh không vui nổi, anh ta có động tay động chân gì với em không? Có nói mấy lời chọc nghẹo em không?” “Không có không có, người ta rất lịch sự, đối với em cũng rất lễ phép.” “Vậy em thì sao? Em có nghĩ ngợi lung tung, tay em có quy tắc không? Vừa rồi em nhìn anh ta thâm tình trìu mến là chuyện gì? Kiểu người như anh ta có phải loại ngây thơ không hả?” Cố Thành Trung liên tục vứt ra hai ba câu hỏi, Hứa Trúc Linh có chút không kịp chống đỡ. “Cái đó, em đi tẩy trang đã, bai bai.” Cô chuồn đi rất nhanh, chỉ còn lại Cố Thành Trung một mình càng thêm lo lắng. Viên Mặc Hàn nhanh chóng qua đó. Anh ta cũng nhìn thấy vừa rồi bọn họ nói chuyện với nhau, dáng vẻ rất thân thiết. “Anh Trung, anh cũng tới xem quay phim sao.” “Tôi và nhà họ Ngôn khá thân, quan hệ với cô gái nhỏ kia cũng không tồi, thuận đường qua đây xem chút.” Cố Thành Trung hời hợt nói, thực tế là đang ám chỉ. Quan hệ với cô gái nhỏ kia không tồi, cũng là nói anh đừng có động vào Hứa Trúc Linh, nếu không tôi sẽ rất không vui. Viên Mặc Hàn là một người thông minh, anh ta biết rõ, cười nói: “Cô Trúc Linh rất xuất sắc, là một tài năng, xem ra là anh Trung dạy dỗ rất tốt.” “Biết là tôi dạy dỗ, cậu nên thông minh một chút.” “Hiểu rồi hiểu rồi.” “Như thế là tốt nhất.” Cố Thành Trung nói lạnh nhạt, không nhất thiết phải khách khí với vãn bối. Hứa Trúc Linh tẩy trang xong, gọi order cho mọi người xong thì rời đi. Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, cô đều phát chút phúc lợi, dần dần cũng không ai nói gì cô nữa. Với lại hai ngày nay cô đã tiến bộ rất rõ ràng, cũng không có gì phải soi mói cả. Hai người lên xe, cả đường Cố Thành Trung không nói lời nào, sắc mặt nghiêm lại, hại đến không khí trong xe cũng trở nên rất áp lực. Hứa Trúc Linh nhíu mày, có chút không hiểu nổi. “Anh làm sao vậy? Em làm anh tức giận rồi sao?” “Em như vậy nhìn người đàn ông khác, anh rất không vui.” Vừa nghĩ đến vừa rồi trong lúc quay phim, ánh mắt Hứa Trúc Linh thêm chút ngượng ngùng nhìn Viên Mặc Hàn, dáng vẻ như vô cùng thích, toàn thân anh liền cảm thấy khó chịu. Hứa Trúc Linh nghe vậy không nhịn nổi nở nụ cười. Cô chọc chọc vào cánh tay Cố Thành Trung, hỏi: “Chú ba Cố, anh đang ăn giấm sao?” (ăn giấm =ghen) “Không phải, anh không thích ăn đồ chua.” Cố Thành Trung không tự nhiên nói. Vừa nghĩ đến bản thân mình từng này tuổi rồi, lại còn ăn loại giấm này, anh cảm thấy mặt mũi bị vứt hết. Cô nhìn dáng vẻ Cố Thành Trung không tự nhiên nhíu mày, giống như phát hiện ra lục địa mới vậy. Dáng vẻ Cố Thành Trung tức giận dễ thương quá đi! Cô không nhịn nổi nhéo nhéo mặt anh. “Hứa Trúc Linh, không được đụng lung tung, anh sẽ cáu đấy.” “Yo yo yo, còn là một con hổ cơ đấy, anh có thể làm gì em chứ?” Cô không sợ chút nào. Ngay lúc này, Cố Thành Trung đột nhiên đạp phanh xe, Hứa Trúc Linh bị dọa một phen, theo quán tính đầu bị đụng vào ghế khiến cô bị đau. Cô không kịp oán giận, không ngờ Cố Thành Trung đã vươn người qua đó. chuẩn xác không sai chút nào mà hôn lên cánh môi cô. Không chỉ như vậy, bàn tay to của anh còn không quy tắc mà nhấc lên, trực tiếp luôn vào bên trong… bã Cảm giác chưa từng có trước đây. Thân thể Hứa Trúc Linh nhất thời mềm oặt, không còn chút sức lực nào. Cô muốn giãy giụa, nhưng căn bản không thể địch lại nổi anh. Miệng bị bịt lại, khoang xe quá nhỏ, tay chân cũng không tiện vươn ra. Cô chỉ có thể bị động nhận lấy. Nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, thêm cả phần dục vọng chiếm giữ nông đậm. Mỗi lần nhìn thấy cô gái nhỏ này tỏa sáng trước mặt người khác, anh đều rất lo lắng. Lo lắng cô trở nên ngày càng tốt, có càng nhiều người thích, sự lựa chọn của cô cũng càng nhiều. Cô vốn chỉ là kế sách của Cố Thành Trung, lại trở thành thứ chú ba Cố lo được lo mất. Chỉ là người phụ nữ của chú ba Cố. Cô gái nhỏ này đang lấy mạng của anh, nhưng cô lại không hề biết! Hứa Trúc Linh cảm thấy đau. Anh đang làm đau cô. Cô nhịn không nổi phản kháng lại, nhưng dừng như người đàn ông này không cảm nhận được. Ngay lúc này, trong không gian xe chật hẹp, đột nhiên truyền đến tiếng quần áo bị xé vụn, xoẹt một tiếng, vô cùng rõ ràng. Thanh âm này, khiến người đàn ông đang mất đi lí trí đột nhiên tỉnh táo lại.