Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ

Chương 284 : Cố chí thanh gật gật đầu tiễn họ rời đi

Hứa Trúc Linh thấy ông cụ thất bại hoàn toàn như vậy, cô cũng rất buồn. Nhưng cô lại không biết phải an ủi như thế nào. Cố Thành Trung bảo cô đừng có nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến cô. Trách thì chỉ trách họ sinh ra trong nhà họ Cố, cho dù bạn không muốn mưu cầu quyền lực nhưng người khác hiểu lầm tưởng bạn mưu cầu. Hứa Trúc Linh quay lại trường học, không ngờ buổi trưa nhận điện thoại của Thẩm Thanh. Bà ấy hỏi cô buổi chiều mấy giờ rảnh, đến đón cô có chuyện. Cô nhìn thời khóa biểu buổi chiều, bốn giờ đúng là tan học rồi. Sau bốn giờ, Ngôn Minh Phúc sai người đến đón cô, sau đó cô đến trường quay. Thẩm Thanh đang chỉ bảo người mẫu chụp hình thế nào. Nhà họ Ngôn là vương quốc mỹ phẩm nổi tiếng, cho ra rất nhiều sản phẩm đều là Thẩm Thanh làm người đại diện. Thẩm Thanh cũng tự mở một phòng làm việc, đào tạo một nhóm người mới, bắt đầu tiếp tay công việc của bà ấy. “Bố nuôi, mẹ nuôi.” Cô lễ phép chào hỏi. Thẩm Thanh thấy cô đến rồi, thì bỏ công việc trong tay xuống, nói: “Con đến rồi, đây là bản phác thảo sản phẩm mới, con xem đi. Cuối tuần này qua thử ổng kính, diễn tập, có được không?” “Cái gì ạ?” Hứa Trúc Linh có chút chống đỡ không nổi. “Tập đoàn Phát Đạt mới nghiên cứu tung ra một loại nước hoa, có tên là Tình đầu. Mẹ nghĩ chỉ có cô gái mười tám mười chín tuổi như con mới diễn ra được cảm giác đó, cho nên mẹ đã bảo con đến.” “Con… Con chưa từng làm cái này đấy?” Chốc lát Hứa Trúc Linh trở nên căng thẳng, bảo cô ăn ăn uống uống thì được, chứ bảo cô làm người đại diện sản phẩm, có phải hệ số độ khó cao quá rồi không. “Muốn làm bình hoa hào nhoáng bên ngoài, hay là muốn làm bình hoa có nội hàm?” “Đương nhiên là có nội hàm chứ!” “Thế thì để họ nhìn thấy thực lực của con, không chỉ vì con may mắn, mới trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn, mà con thực sự có sự hấp dẫn này. Lúc Ngôn Minh Phúc bảo mẹ tìm người làm đại diện quảng cáo, và lúc mẹ nhìn thấy nước hoa này thì liền nghĩ đến con. Con rất ăn ảnh, hơn nữa rất có thể điểm danh được chủ đề của nước hoa này, mẹ cảm thấy con có thể, chỉ là không biết con có tự tin đó không.” “Con… Con sợ con sẽ làm hỏng…” Hứa Trúc Linh có chút thấp thỏm không yên. “Mẹ còn không sợ, con sợ cái gì? Đoàn đội là của nhà mình, khách sáo gì với nhà mình chứ?” Thẩm Thanh vỗ vỗ vai cô: “Còn nhớ lúc đầu mẹ gả cho Ngôn Minh Phúc, Ngôn Minh Phúc bảo mẹ tự độc lập, mẹ cũng rất sợ. Trước lạ sau quen, thời gian lâu rồi thì con sẽ thích ứng thôi. Mọi việc đều có bố nuôi mẹ nuôi ở bên, con sợ cái gì?” Bà ấy nói an ủi, cho Hứa Trúc Linh một khích lệ rất lớn. Chuyện gì cũng có lần đầu, nếu như Thẩm Thanh đã coi trọng mình như vậy, thế thì cô cũng không thể phụ sự kỳ vọng của bà ấy. Muốn làm người phụ nữ của Cố Thành Trung, con đường học vấn này đã chết đi không thông rồi. Chỉ biết làm đồ ăn, cũng có vài thứ không tiện khoe ra. Nếu như cô đã trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn, thế thì nên trở thành cô con gái xứng với tên thực. Cô không chỉ biết nói, cô có thể rất ưu tú. Cho dù, cái ưu tú này cần phải có sự nỗ lực rất lớn và hy sinh mới có thể đạt được, thì cô cũng cam tâm tình nguyện. “Con cứ cầm bản phác thảo này với nước hoa này, sau này tan học thì cứ đến xem bọn họ chụp ảnh thế nào. Mẹ sắp xếp cho con một người cộng tác, phối hợp với con. Bây giờ cậu ta không có ở đây, ngày mai hai đứa gặp mặt một cái.” “Vâng vâng.” Hứa Trúc Linh nhận lấy đồ, không kìm được ngửi thử nước hoa đó. Rất thơm… Là mùi hương của hoa dành dành. “Ngửi cái này thì nghĩ đến cái gì?” “Một bối cảnh sạch sẽ, giống như thuở còn xanh trong khuôn viên trường cấp ba, đồng phục sạch sẽ, đôi tất màu trắng, đôi giày màu trắng…” “Mẹ biết ngay tìm con là đúng không sai, xem lịch trình chụp ảnh đi, ngày mai lại vào chủ đề.” “Vâng.” Cô gật đầu mạnh, âm thầm hạ quyết tâm. Thẩm Thanh cũng thông báo tin này cho Cố Thành Trung, Cố Thành Trung vốn dĩ không đồng ý, ai lại thích vợ mình xuất đầu lộ diện, bị người ngoài biết. Anh vốn lo lắng cô bé này càng ngày lớn lên, mặt mày nở ra càng đẹp. Bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại muốn debut? Cố Thành Trung từ chối ngay lập tức, không có chút do dự nào. Thẩm Thanh điềm đạm nói: “Cố Thành Trung, tôi làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Hứa Trúc Linh, tên tuổi lúc trước đã có rồi, bây giờ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Nếu như một khi quảng cáo nước hoa tung ra, Ngôn Minh Phúc sẽ nâng cao độ ưu đãi của sản phẩm này, thu hút nhiều khách hàng. Đây đồng nghĩa với việc kinh doanh lỗ vốn, tạo danh tiếng cho vợ chưa cưới của cậu.” “Nếu như là người bên cạnh thì tôi không nỡ, tôi cũng thích Hứa Trúc Linh nên mới giới thiệu con bé đến. Nếu như cậu không muốn con bé này trưởng thành, trở nên xuất sắc hơn, thế thì bây giờ tôi đi tìm người khác, cậu tự xem đấy mà quyết định đi.” Thẩm Thanh cũng không hề chịu thua. Cố Thành Trung nhíu chặt lông mày, trong lúc bà ấy chuẩn bị cúp điện thoại thì anh nói: “Không còn có cách nào khác sao?” “Còn cách khác nhanh hơn cách này sao? Tôi biết cậu sợ con bé thu hút quá nhiều ánh mắt, nhưng nếu như có thể thu hút thì điều đó chứng minh con bé rất giỏi, không phải sao?” “Tôi với cậu đều nhìn thấy sự trưởng thành của đứa trẻ này, có thể được tạo nặn thành người tài.” “Thế thì xin chị Ngôn hãy quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, Cố Thành Trung tất nhiên sẽ hậu tạ.” “Hậu tạ thì không cần đâu, tôi cũng là cam tâm tình nguyện mà” Thẩm Thanh điềm đạm nói, sau đó cúp điện thoại. Bà ấy nhìn về phía Hứa Trúc Linh, cô đang tập trung tinh thần nhìn các người mẫu tạo đủ các kiểu dáng trên sân khấu. Trong mắt cô có ánh sáng, là ánh sáng không chịu thua không chịu khuất phục. Một khi cô đã kiên trì theo đuổi mục tiêu, cho dù thế nào cũng toàn tâm toàn ý đi làm tốt, rất khó có chuyện nào đánh bại cô được. Bà ấy chính là thích cái tinh thần này của cô, bây giờ rất ít có người như vậy nữa. Hứa Trúc Linh xem mãi cho đến chín giờ tối, cô cũng hiểu được đặc điểm của chụp ảnh của những người có tiếng rồi. Tay đau thì che tay, bụng đau thì che bụng lại, chân đau thì che chân… Cô về đến nhà thì người mệt mỏi muốn chết rồi, Cố Thành Trung đang ngồi trên số pha đợi cô. Hứa Trúc Linh trực tiếp bổ nhào lên người anh, khuôn mặt nhỏ cọ xát thân mật vào má anh, mát mát lạnh lạnh, nhưng thật là thoải mái. “Mệt quá mệt quá đi, đừng động đậy, để em nằm một lát.” Hứa Trúc Linh giống như một chú gấu túi hồn nhiên, treo trên người anh, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cố Thành Trung thương xót cô, anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, xoa đầu cô. “Thật ra em không cần phải cực khổ như vậy, sau này gả cho anh, công khai thật rồi thì có anh đây, không có ai dám nói em một chữ không đúng.” “Cái đó thì khác, bọn họ không tin tưởng và phục em, chỉ là nể nang anh mà thôi. Em sẽ vẫn nhỏ bé như vậy, em sợ bây giờ em không nỗ lực, hai năm sau có nỗ lực nữa cũng muộn rồi.” “Bây giờ em trèo lên cao, rút ngắn khoảng cách hai chúng ta, đến lúc đó bọn họ biết em gả cho anh cũng sẽ không cảm thấy em là con cóc ăn thịt thiên nga, đúng không?” “Thế này… Em có phải sẽ rất mệt không? Anh nhìn thấy em vậy anh rất xót. Cố Thành Trung bất lực nói, cuộn chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô lại. Thời gian này cô rất nỗ lực, người cũng đã ốm đi rồi. “Không mệt, em học được rất nhiều Tẩng Tài thứ, mở mang tâm mắt, em cảm thấy như vậy rất tốt.” “Anh không còn xót em, anh xem anh nỗ lực như vậy, đường đường là chủ tịch tập đoàn .J&C, lại là chú ba nhà họ Cố, anh cũng không hề dừng lại mà vẫn bước tiếp, vẫn đang nỗ lực phấn đấu. Thân là người phụ nữ của anh, sao em có thể dừng lại được chứ? Anh có thể làm được thì em cũng có thể làm được, em không hề kém hơn anh. Em không giúp đỡ được anh, em tuyệt đối không thể kéo anh lùi lại, khiến anh cùng mất mặt với em.” Cố Thành Trung nghe thấy lời này thì trái tim đau đớn vô cùng. Biết bao nhiêu phụ nữ muốn bay lên ngọn cây, gả cho nhà giàu, tưởng rằng làm vợ nhà giàu thì có thể bình chân như vại. Bọn họ chỉ biết tiền có thể lấp đầy chỗ trống trong lòng, nhưng lại không đổi được sự thật.