Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Chương 270
Trái tim Hứa Trúc Linh run lên dữ dội khi nghe thấy những lời cay nghiệt này.
Cố Thành Trung cảm nhận được, mau chóng đỡ lấy người cô, nói: “Em sao vậy?”
“Không sao.”
Cô cố gắng mỉm cười, bất cứ ai nghe thấy lời cay nghiệt như vậy cũng sẽ thấy khó chịu.
Cô biết, Hứa Đan Thu đã hận mình đến tận xương tủy.
“Yên tâm đi, anh sẽ không cho cô ta có cơ hội này.”
Giọng nói điềm tĩnh của Cố Thành Trung vang lên bên tai cô.
Lúc cô không nhìn thấy, có sự lạnh lùng đáng sợ trong đôi mắt phượng sâu thẳm ấy.
Về đến nhà, Cố Thành Trung dặn dò Khương Anh Tùng, bảo bệnh viện làm một giấy chứng nhận giả, chứng minh tinh thần Hứa Đan Thu có vấn đề, đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần, cả đời đừng hòng mà được thả ra.
Người làm hại đến Hứa Trúc Linh, tuyệt đối không nhân nhượng.
Ba ngày sau Hứa Trúc Linh biết được tin tức này, nhớ đến hôm đó người vẫn còn bình thường, sao tinh thần lại xảy ra vấn đề rồi?
Không lẽ là đả kích quá mạnh, không chịu nổi?
Nghĩ lại cũng đúng, Hứa Đan Thu đột nhiên bất hết mọi thứ, nhà họ Hứa nhà họ Cố đều khinh thường, một người có tính khí kiêu ngạo như cô ta sao có thể chịu đựng nổi?
Lần này, cô không muốn đi thăm Hứa Đan Thu nữa, sợ mình xuất hiện, Hứa Đan Thu kích động tự sát thì không hay rồi.
Ân oán giữa họ xem như là đến cuối rồi.
Cái tuần cô ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng này, Bạch Minh Châu có đến thăm cô, dặn đi dặn lại cô chuyện gì cũng phải cẩn thận.
Cho dù nhà họ Ngôn và Cố Thành Trung có lòng muốn bảo vệ cô, nhưng cũng có lúc ngoài tầm tay với của họ.
Hứa Trúc Linh gật đầu, có cô ấy bên cạnh, vết thương trên người cô hình như khỏi kha khá rồi.
Thứ hai đến, Hứa Trúc Linh phải đi học lại rồi.
Ban ngày lên lớp, ban đêm về giáo viên dạy kèm.
Giáo viên vẫn là người dạy kèm lúc nghỉ đông, năm nay hai mươi lăm tuổi, tuổi trẻ mà đã là giáo sư đại học, nghe nói là một thiên tài, từ mẫu giáo đã bắt đầu nhảy lớp liên tiếp.
Cũng không phải dạy ở đại học Đà Nẵng, mà ở một trường khác cùng thành phố.
Nghe Khương Anh Tùng nói, lúc cô giáo xinh đẹp phỏng vấn, có mang mấy bằng chứng nhận đến, lý lịch xán lạn.
Hứa Trúc Linh sợ sau này mình đi xin việc, e là chỉ có thể mang một cái bằng tốt nghiệp đi phỏng vấn thôi.
Bởi vì cô rất thường hay bỏ tiết, ban ngày học trên trường xong, ban đêm về đã sáu bảy giờ rồi, cô giáo xinh đẹp phải ở lại đến hơn chín rưỡi. Nếu như cô không hiểu bài thì cô giáo còn muốn giảng tiếp, dù biết bài học của cô chỉ đến đó. Có thể nói là tương đối có trách nhiệm.
Hứa Trúc Linh thấy cô giáo đi lại vất vả, buổi tối về một mình cũng không an toàn, nên cô đã để cô ấy ở lại phòng khách, ngày hôm sau Cố Thành Trung đưa cô đi học thì cũng tiện đường đưa cô giáo xinh đẹp đến trường cô ấy luôn.
Như vậy thì một công đôi việc.
Tối thứ hai, Hứa Trúc Linh lê thân xác rã rời về nhà, còn muốn ăn chút thịt viên của dì Lưu làm, rồi ăn chút bánh xoài nướng của dì, nhưng không ngờ vẫn chưa kịp ngồi xuống thì cô giáo đã đến rồi.
Cô giáo họ Tiết, tên cũng rất hay, gọi là Tiết Mộc Khê.
Hứa Trúc Linh thấy cô ấy lại về cùng với Cố Thành Trung, cô có chút bực bội.
“Sao anh lại đưa cô giáo đến rồi? Không phải bảy giờ mới học sao?”
“Anh quay về lấy ít đồ, trên đường thấy cô giáo, cô ấy muốn đến dạy kèm cho em, nên anh thuận đường cho cô ấy đi cùng.”
Tiết Mộc Khê nghe vậy thì cười: “Chiều nay tôi không có tiết, nghĩ giờ này chắc em tan học rồi, nên tôi muốn đếm sớm chút.”
“Cô giáo, cô cũng có trách nhiệm quá rồi nhỉ? Không sao, dù sao cũng trả tiền theo giờ, cô dạy em một tiếng, chú ba Cố sẽ trả cô tiền công một tiếng.
Cô ấy dạy thêm, một tiếng ba triệu, lúc đầu Hứa Trúc Linh không biết, sau đó biết rồi thì suýt chút trào máu.
Ba triệu, ôi mẹ ơi.
Dạy thêm ba tiếng là có chín triệu.
Lúc cô làm thêm ở quán bar, một giờ mới có năm mấy, sáu mươi nghìn.
Thật đúng là cô chính là lao động giá rẻ nhất mà!
Nhưng cô giáo này đúng là thật sự giỏi, những điều cô ấy nói cô đều hiểu, hơn nữa còn nhớ kĩ.
Dù sao chú ba Cố cũng không xót tiền, cô cũng không quan tâm nữa.
Cảm giác làm vợ của người có tiền đúng là rất sướng, ít nhất lúc nhìn thấy đồ mình thích, không cần phải xem giá mà mua thắng luôn.
Nhưng có thể vì mắt nhìn của cô có hạn, đồ cô chọn thường là đồ rẻ nhất trong tiệm.
“Chú ba Cố, anh quay về làm gì thế?”
Cô quay đầu qua nhìn Cố Thành Trung.
“Lấy chút tài liệu, trên đường đi anh thấy có một tiệm bánh bao chiên lâu năm. Có rất nhiều người đang xếp hàng, anh nghĩ nhất định sẽ rất ngon nên đã mua ít về cho em, nghĩ em sẽ rất thích.”
Cổ Thành Trung lấy bánh bao chiên ra, vẫn còn nóng hổi nữa.
Hứa Trúc Linh chốc lát hài lòng vô cùng, vội vàng nếm thử một cái, bên ngoài xốp giòn, bên trong nhiều thịt viên, nuốt một miếng xuống, cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
“Thế anh có xếp hàng không?” Hứa Trúc Linh vừa ăn vừa hỏi.
“Có.”
“Sao không để Khương Anh Tùng xếp hàng?”
“Bởi vì mua cho em, anh không muốn người khác làm thay. Xếp hàng vì em, không phải là điều nên làm sao?
Nhưng mà lúc anh xếp hàng, ánh mắt bọn họ nhìn anh đều rất kỳ lạ, đây là tại sao?”
“Bởi vì anh ăn mặc quá đứng đắn rồi, Cố Thành Trung, sau này anh không cần mặc vest vào thời gian nghỉ ngơi, nhất định sẽ trẻ ra rất nhiều tuổi đấy!”
“Thật không? Như thế sẽ không thấy lớn tuổi sao?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy thì suýt chút nữa cười ra tiếng, Cố Thành Trung bị mình làm cho ám ảnh rồi sao?
Thật ra anh không già, đàn ông hai chín tuổi, sự nghiệp thành công, chín chắn ổn định, là lúc có sức hút nhất.
Chỉ có điều anh chọc cô giận, nên cô cố ý lấy tuổi tác ra nói, không ngờ một hai lần mà Cố Thành Trung đã bắt đầu tính toán rồi.
“Ừm ừm ừm, anh không mặc vest, nhất định sẽ trẻ ra mấy tuổi đó!”
“Anh biết rồi, em từ từ ăn, nếu như còn thích ăn thì gọi điện cho anh, lúc tối về anh lại mua cho em. Anh phải đi rồi, không ở với em nữa.”
“Ừm ừm, anh mau đi làm việc đi.”
Cổ Thành Trung lên lầu lấy tài liệu, sau khi xuống lầu thì Hứa Trúc Linh chủ động chạy đến, chụt một cái lên má anh.
Trên môi cô vẫn còn chút dầu, Cố Thành Trung cũng không chế, cười xoa đầu cô, rồi mới rời đi.
Hứa Trúc Linh đứng trước cửa, đưa mắt nhìn Cố Thành Trung rời đi, sau khi không còn thấy bóng anh nữa thì cô cũng ăn kha khá rồi, cô đóng cửa đi vào với lòng đầy toại nguyện.
“Cô giáo, em ăn xong rồi, lát nữa chúng ta học đi.”
Tiết Mộc Khê cười cười: “Anh Trung đúng là cưng chiều em thật đó.”
Cố ấy ở đây lâu như vậy, cũng hiểu quan hệ của họ, và cô ấy không hề rêu rao bên ngoài, có lẽ cũng sợ thế lực của Cố Thành Trung.
“Em là vợ chưa cưới của anh ấy, anh ấy thương em không phải là điều nên làm sao?”
“Đúng vậy.”
Khóe môi Tiết Mộc Khê khẽ cứng lại, sau đó bắt đầu dạy học cho Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh tôn sư trọng đạo, với Tiết Mộc Khê hết sức kính trọng.
Lúc nghỉ giải lao, sợ Tiết Mộc Khê đói khát, nên lúc nào cô cũng cung cấp đồ ăn đồ uống.
Lần này cô ấy đến sớm, tám giờ có thể về, nhưng Tiết Mộc Khê áy náy, nói là do mình đến trước giờ, phí học một tiếng đó không cần trả, vẫn nên dựa theo quy tắc cũ dạy đến chín giờ.
Chậc chậc, cô giáo ơi, nghề nghiệp thiêng liêng như vậy mà.
Ba triệu đồng bày trước mặt, cũng không hề lay động, đạo đức cao biết bao nha.
Nếu như là cô, cô tuyệt đối sẽ không khách sáo đâu, thiếu một đồng thì theo lẽ mà tranh giành.
Tiết Mộc Khê tiếp tục dạy, lúc tám rưỡi thì trời đổ mưa.
Mưa đầu xuân, đúng là rất lạnh.
Cơn gió lạnh thổi từ bên ngoài vào, cô lạnh đến run cầm cập.
Cô đi đến đóng cửa sổ lại, nói: “Bên ngoài trời mưa rồi, lát nữa cô giáo đừng về nữa”
“Thế à, thế tôi không quay về nữa.”
Tiết Mộc Khê nói:
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
23 chương
10 chương
47 chương
124 chương
22 chương
19 chương
660 chương