“Chị Cố, sao lần này chị lại không giải thích nữa? Những tài liệu đó đã được gửi hết vào điện thoại di động của tôi rồi, chị Cố có muốn nghe không?” “Không, tôi không muốn..” Giọng nói của La Thanh Nhã đã run lên rồi, nhưng Nguyên Doanh vẫn bật đoạn ghi âm lên. “Thím Trương, thím là người làm lâu năm ở nhà họ Hứa rồi nhỉ? Tôi muốn nhờ thím một việc, chắc thím sẽ không từ chối tôi đâu chứ?” “Bà Cố cứ việc dặn dò, nếu tôi có thể làm được thì chắc chắn tôi sẽ giúp bà.” “Sáng nay thím là người duy nhất chứng kiến mọi chuyện, thím đã tận mắt thấy Hứa Trúc Linh đẩy Đan Thu, hiểu chưa?” “Ý bà chủ là… muốn tôi hãm hại cô hai ạ?” “Tôi sẽ cho thím tiền, không biết thím có đi đúng đường không?” “Tôi… đã rõ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt ạ.” “Vậy được rồi, tôi sẽ không cắt xén tiền thù lao của thím đâu.” Đoạn ghi âm ngắn gọn chấm dứt, khi từ cuối cùng chấm dứt thì La Thanh Nhã cũng không đứng vững được nữa, cứ vậy mà ngã khụy xuống đất. Sắc mặt bà ta tái nhợt như từ giấy trắng, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn chồng mình. Lúc này vẻ mặt Cố Triệt cũng trầm hẳn xuống, nắm đấm siết chặt lại. La Thanh Nhã hiểu, bây giờ dù Cố Triệt có ra mặt thì cũng chẳng thể bảo vệ nổi chị ta nữa. Nguyên Doanh mỉm cười, chuyện này vẫn chưa xong đâu, anh ta nói: “Lúc tôi đưa Trúc Linh đến bệnh viện thì phát hiện ra trên đùi cô ấy còn sót lại vệt tinh dịch, tôi đã đưa cho nhân viên trong bệnh viện xét nghiệm rồi. Những người đàn ông đã từng tiếp xúc với cô Trúc Linh từ hôm qua đến nay đều cần phải đi xét nghiệm để điều tra. Tôi tin là chẳng mấy chốc nữa thì sẽ bắt được kẻ đám hành hung, sàm sỡ cô Trúc Linh đấy.” Nghe xong câu nói này, Cố Trường An cũng sợ đến mức cả người run bắn lên. Tất nhiên, đó là dấu vết do cậu ta để lại rồi. Cậu ta quỳ phịch xuống đất, nói: “Không phải tôi… Không phải tôi! Do cô ta quyến rũ tôi, cô ta muốn cầu xin tôi tha thứ nên mới chủ động hiến thân cho tôi!” “Đúng rồi, do con đĩ đó chủ động quyến rũ con trai tôi!” La Thanh Nhã biết mình đã không thoát tội được rồi, nên dù thế nào thì chị ta cũng muốn bảo vệ con của mình cho bằng được. “Con của chị thì có gì tốt, đáng để cho Hứa Trúc Linh quyến rũ chứ? Cổ Trường An, đây cũng không phải là lần đùa tiên, lần thứ nhất tôi đã bỏ qua không đánh cậu tàn phế rồi, bây giờ cậu lại tái phạm. Cậu nghĩ chú ba của cậu không làm gì được à?” Cố Thành Trung bước nhanh về phía trước, đến cạnh Cố Trường An. Giày da của anh giẫm mạnh xuống mu bàn tay Cố Trường An, còn tức giận nghiến mạnh xuống một lúc. Cố Trường An gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, Lã Thanh Nhã thì đau lòng muốn chết, cố gắng hết sức để ddaary chân Cố Thành Trung ra nhưng anh lại vẫn đứng sừng sững ở đó. Cố Triệt không chịu nổi, bước nhanh về phía trước, muốn cản Cố Thành Trung lại. Nhưng Cố Thành Trung lại lạnh lùng quay đầu lại, đánh mắt cản Cố Triệt lại. Có vẻ như vì Cố Thành Trung đã ở bên Hứa Trúc Linh lâu rồi nên người khác đã quên đi vẻ độc ác của anh, ai cũng tưởng rằng anh là quả hồng mềm. Vốn dĩ anh đã là ác quỷ dưới địa ngục, chẳng sợ ai cả. “Anh cả, trước kia anh đã từng nói, gia pháp không được để vấy máu. Vậy bây giờ vợ con anh đang làm gì vậy? Vu oan giá họa? Còn định cưỡng bức người phụ nữ của tôi? Dựa theo gia pháp thì xử lý thế nào đây?” Gia pháp… phải chịu 100 roi. Đánh một roi thôi cũng đau thấu trời rồi, đánh một trăm roi thì kiểu gì cũng sẽ trầy da tróc thịt, máu tươi đầm đìa. Cố Trường An là đàn ông thì còn có thể chịu được, nhưng Lã Thanh Nhã là phụ nữ! “Hứa Trúc Linh còn chưa phải là người nhà họ Cố chúng ta! Không tính! Cậu đừng có hòng động vào con trai tôi!” Lã Thanh Nhã ôm chặt lấy Cố Trường An, nói với giọng thê lương. “Mẹ, cứu con với, cứu con với! Chú ba sẽ giết con mất! Mẹ ơi…” Cố Trường An gào khóc thảm thiết! “Con trai yên tâm đi, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại con đâu. Lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi.” Lã Thanh Nhã nhìn con trai, khóc như mưa. “Đúng rồi, Hứa Trúc Linh còn chưa phải là người nhà họ Cổ nên không được tính toán gì cả!” Cố Triệt vội vàng nói, đứng ra che cho vợ con. Cố Thành Trung nghe vậy, nheo mắt lại, vốn dĩ anh còn tưởng Cố Triệt là loại người máu lạnh, nào ngờ anh ta vẫn biết đứng ra bảo vệ vợ con mình. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, là người của cục cảnh sát Đà Nẵng đến. Họ nghi ngờ Lã Thanh Nhã có liên quan đến một vụ án giết người, muốn đưa chị ta đi điều tra. Nghe nói vậy, rồi thấy những người võ trang đầy đủ đứng bên ngoài, cả người Lã Thanh Nhã nhũn cả ra, suýt nữa thì ngất xỉu. Lúc này thì chẳng ai có thể giúp chị ta được nữa rồi. Lã Thanh Nhã nâng mắt, oán hận nhìn Cố Thành Trung. Chị ta đúng là quá coi thường Cố Thành Trung, nào ngờ bây giờ anh lại thay đổi như chong chóng, có thể hô mưa gọi gió được rồi. Bây giờ chị ta chỉ có thể nhận tội, nếu không thì chuyện này sẽ làm liên lụy đến cả Cố Triệt. Dù Cố Triệt đã chuẩn bị sẵn các kế hoạch để đối phó rồi thì chị ta cũng không dám mạo hiểm. Hai người đã cưới nhau hơn hai mươi năm rồi, vợ chồng tình thâm. Chị ta không thể làm liên lụy đến Cố Triệt, cũng đều là do chị ta tự làm theo ý mình nên mới ra nông nỗi này. Hậu quả này phải là do chị ta tự gánh vác. La Thanh Nhã thất thểu đứng lên, nói: “Cố Triệt, tình cảm của hai vợ chồng chúng ta đến đây là hết. Nếu không phải vì con trai thì tôi cũng sẽ chẳng ở bên anh. Tôi chuẩn bị sẵn đơn ly hôn rồi, hôm nay chúng ta… đi ly hôn đi. Từ nay về sau chuyện của tôi sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa.” “Thanh Nhã!” Cố Triệt nghe vậy, tim anh ta chệch hẳn một nhịp, nắm chặt lấy tay Lã Thanh Nhã. Lã Thanh Nhã ôm lấy anh ta, nói: “Đây là tội giết người, em phải gánh thôi, em không thể làm liên lụy đến anh, sau này… Chúng ta cứ coi như chưa từng là vợ chồng đi. Cố Triệt… anh hãy đồng ý với em là nhất định phải giết chết Cổ Thành Trung để báo thù đấy! Cố Trường An giao cho anh, hãy chăm sóc con cho tốt nhé. Nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ lấy anh!” Lã Thanh Nhã nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe được, đến câu cuối cùng thì khóc không thành tiếng. Nói xong, chị ta quay người, rời đi cùng cảnh sát. Cố Triệt lảo đảo lùi về phía sau vài bước, khó mà chấp nhận được sự đả kích này. Cuối cùng thì trò hề này cũng đã đến lúc hạ màn rồi. Cổ Thành Trung lạnh lùng nhìn Cố Triệt, bây giờ không phải là lúc để so đo với anh ta. Nhưng Cố Trường An thì khác… Anh nheo mắt lại, nói: “Anh cả, con trai anh động vào vợ chưa cưới của tôi, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Anh tự giải quyết đi, tốt nhất là nên đánh mạnh vào, nếu không, sau này ra ngoài gặp tôi thì sẽ thành chuyện gãy tay gãy chân đấy.” “Chắc hẳn anh cả cũng không muốn chuyện đó xảy ra đâu, vậy nên hãy cho tôi câu trả lời thuyết phục nhé. Cậu ba đây đợi tin tốt từ anh.” Nói xong, anh lại giẫm mạnh lên tay Cố Trường An, không quay đầu mà cứ vậy rời đi. Hai người ra khỏi nhà cũ, lên xe đi về phía bệnh viện trước. Vẻ mặt Cố Thành Trung vẫn rất nghiêm trọng, anh đang lo cho Hứa Trúc Linh. “Tất cả các tài liệu đều là do Ngôn Minh Phúc cung cấp à?” “Trừ báo cáo về tinh dịch, cái đó là do tôi phát hiện ra. Nhưng… tôi không kiểm ra cơ thể cô ấy, không biết… phần màng mỏng đó có còn ở đấy hay không. Sao anh không hỏi xem Cố Trường An đã đạt được mục đích chưa?” “Tôi đang sợ… “Sợ gì? Sợ bản thân không chấp nhận được chuyện này à? Anh sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ cô ấy sao?” “Không phải, nhưng dù Cố Trường An có đạt được mục đích hay không thì đều sẽ để lại nỗi ám ảnh rất lớn trong lòng Hứa Trúc Linh, đó là nỗi đau sẽ chẳng bao giờ phai mờ. Dù cô ấy có thế nào thì vẫn là người con gái tôi thích, nhưng lần này cô ấy bị tổn thương quá nhiều rồi. Liệu có thể xóa bỏ đi được không?” “Xóa bỏ… Tôi chỉ biết cách thôi miên thôi, nếu thể chất của Hứa Trúc Linh đảm bảo để thực hiện kiểu thôi miên cấp năm thi có thể thôi miên thành công, hiệu quả cũng sẽ rất cao. Nhưng mà… thôi miên mất trí nhớ vẫn chưa được hoàn thiện hẳn, chưa chắc đã có thể hoàn thành được.” “Vậy thử xem, tôi muốn để cô ấy quên đi những ký ức ấy đi.” Cố Thành Trung thầm cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ sợ Hứa Trúc Linh sẽ không chịu đựng nổi.