Cô biết ông cụ đã tận lực, phần còn lại là dựa vào cô. Cô chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi Cố Thành Trung trở về, để cô có cơ hội giải thích. Hiện tại yếu không địch lại mạnh, cô càng phản kháng, sẽ càng phải chịu khổ. Nửa đêm, bệnh viện truyền đến tin tức, đứa bé không giữ lại được, đã mất rồi. Người mẹ bị va chạm nghiêm trọng, xương chậu vừa va vào bậc thang nên bị tổn thương. Sanh non sau lại xuất huyết nhiều, nên hiện tại tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Tin tức vừa truyền về, La Thanh Nhã kêu cha gọi mẹ, liên tục lên án Hứa Trúc Linh độc ác, làm sao có thể ra tay độc ác với chị mình như vậy. Chị ta càng là như thế, Cố Chí Thanh càng không có cách nào để bác sĩ qua đây, thậm chí trời lạnh, ông cũng không thể sai người đưa chăn tới. Nếu không dựa theo tính của La Thanh Nhã, chị ta sẽ thật sự đập đầu tự tử ở trước mặt ông, lấy cái chết để ép người. Cô con dâu này ông hiểu rất rõ, là người dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, tâm tư đầy bụng. Hừng đông Cố Triệt mới chạy về, La Thanh Nhã đã khóc đến mức thở không được. Cố Chí Thanh nhìn con lớn thật sâu nói: “Chăm sóc vợ con thật tốt, việc này… Ngày mai sẽ giải quyết tiếp.” Sau khi Cố Chí Thanh rời đi, La Thanh Nhã mới khôi phục bình thường, nói: “Sao trễ như thế anh mới về, anh có biết em đã trì hoãn bao lâu không? Bố thiên vị, còn muốn bảo vệ Hứa Trúc Linh, nếu không phải em dùng hết chiêu số, chỉ sợ con bé kia lại thành đại nạn không chết rồi!” “Anh đi xử lý thím Trương, em làm việc thực sự là càng ngày càng hồ đồ, những người không có nhiệm vụ, biết càng nhiều là phải giải quyết ngay.” “Em đây không phải là vội vàng nên đầu óc choáng váng sao, may có anh thông minh, biết tiêu hủy. Thím Trương sẽ không xuất hiện lại, đúng không?” “Ừm.” Cố Triệt gật đầu khẳng định. La Thanh Nhã nghe vậy thì cười đắc ý: “Hiện tại không có chứng cứ, nhà họ Hứa cũng khẳng định Hứa Trúc Linh phạm tội, đoán là ngày mai Cố Thành Trung trở về gấp thì Hứa Trúc Linh cũng đã nửa chết nửa sống rồi. Nếu Cố Thành Trung cố ý muốn kết hôn với cô ta, vậy cậu ta không nôn chút máu thì không được rồi. Một mũi tên hạ hai chim, thật đúng là đau khổ.” “Lần sau làm việc phải thương lượng với anh, bụng dạ Cổ Thành Trung cực sâu, rất khó đối phó. Em đạo hạnh quá nông, hơn nữa những người khác không đáng tin cậy. Hiệu quả lần này anh coi như hài lòng, anh muốn làm cho Cổ Thành Trung không chết cũng phải bị lột một lớp da!” Cố Triệt hơi nheo mắt, sâu trong đôi mắt ấy tràn đầy sự hung ác nham hiểm tàn nhẫn. Hiện tại, phía bên này lưới đánh cá đã tung ra, chỉ chờ con cá lớn Cố Thành Trung này nhảy vào. Lúc Cổ Thành Trung trở lại là sáu giờ sáng, từ lúc đó anh luôn trò chuyện cùng Khương Anh Tùng. Cũng may ông cụ chạy tới đúng lúc, nếu không Hứa Trúc Linh sẽ ngàn cân treo sợi tóc. Lúc anh biết Hứa Trúc Linh bị nhốt trong kho, bị La Thanh Nhã bắt nạt, thậm chí suýt chút nữa bị người ta làm nhục, anh tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Ngôn Minh Phúc, triệt để xé nát ông ta. Thế nhưng hiện tại anh không có thời gian, không dám trễ nãi dù chỉ khoảnh khắc nào, anh trực tiếp chạy tới nhà cũ. Nhưng không ngờ anh vừa đỗ xe, Nguyên Doanh cũng theo đuôi phía sau. Anh lòng nóng như lửa đốt, nên không phát hiện anh ta ở phía sau. “Sao cậu lại tới đây?” Cố Thành Trung nhíu mày, anh đẩy cửa đi vào. “Ngôn Minh Phúc bảo tôi tới, ông ấy đặc biệt tìm tôi, và gửi cho tôi một ít tài liệu, nói tôi có thể giúp được anh. Tôi biết anh bất mãn với tôi, nhưng bây giờ không phải là lúc tính toán, đợi chuyện này qua đi, chúng ta sẽ từ từ tính sau.” “Ngôn Minh Phúc đều nói cho cậu biết?” “Hiểu bảy tám phần.” Cố Thành Trung nghe vậy thì gật đầu, hai người sóng vai đi vào, họ đều hứng gió bụi mệt mỏi, thế nhưng nó không ảnh hưởng khí thế của hai người chút nào. Bọn họ từng hợp tác ở biên cảnh một thời gian, mặc dù không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì, nhưng tình như thủ túc. Thời điểm mấu chốt, dứt bỏ ân oán cá nhân thì bọn họ vẫn là bạn bè ăn ý nhất. Tối hôm qua, mọi người đều có tâm sự nặng nề, nên cả đêm không ngủ. Cho nên sáng sớm, trong nhà cũ trở nên náo nhiệt. Bệnh viện truyền tin tức đến, nói Hứa Đan Thu tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng… Tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, về sau tỷ lệ mang thai gần như là số không. La Thanh Nhã nghe được tin tức này thì trong lòng run lên, nhưng vẫn không mềm lòng. Sáng sớm chị ta đã bắt đầu náo loạn, thậm chí còn suýt đập đầu, buộc ông cụ phải đưa ra lời giải thích. Chị ta muốn đưa Hứa Trúc Linh vào đồn cảnh sát, tốt nhất là ở tù chung thân, vĩnh viễn không thể ra ngoài. Lúc Cố Thành Trung đi vào, anh vừa lúc nghe được tiếng quát tháo thê lương của La Thanh Nhã. La Thanh Nhã thấy Cố Thành Trung tới, chị ta tiếp tục khóc lóc: “Bố, bố nhất định phải làm chủ cho Đan Thu nhà chúng con, một người phụ nữ không thể có con. Đây là chuyện đau khổ đến dường nào!” “Thằng ba… Chuyện này con thấy thế nào?” Cố Chí Thanh nhìn về phía anh. “Cậu ba, hôm nay cậu mà thiên vị người phụ nữ này, tôi sẽ liều mạng với cậu. Tôi có chết, cũng phải lấy lại công bằng cho con tôi.” “Vậy chị đi chết đi!” Cố Thành Trung vừa nói, giọng nói anh lạnh lùng như từ địa ngục lên, không một chút cảm xúc. Anh không nhìn La Thanh Nhã, mà đi thắng đến vườn hoa. Anh đẩy cửa kho ra, La Thanh Nhã vốn không ngăn được. Hứa Trúc Linh cuộn mình ở trên giường nhỏ, cô lạnh run, đã hôn mê bất tỉnh. Một màu đỏ bất thường xuất hiện trên khuôn mặt của cô, cô lên cơn sốt. Đầu xuân nên ban đêm rất lạnh, cô nằm ở trên giường này mà thậm chí ngay cả một cái chăn cũng không có, quả thực là khinh người quá đáng. Anh vội vàng ôm Hứa Trúc Linh vào trong ngực, nhanh chóng rời đi. Có lẽ Hứa Trúc Linh cảm thụ được, cô chật vật mở mắt ra, thì thấy đường nét quen thuộc kia. Viền mắt cô hơi ướt át, cô nỗ lực giơ tay lên muốn sờ sờ vào anh, nhưng lại không có sức lực. “Là… Là em năm mơ sao? Hay là hồi tưởng trước khi chết…” Cô đợi cả đêm, nhưng Cổ Thành Trung chưa tới. Theo lý thuyết, chiều hôm qua anh đã trở về mới đúng. Cô cho rằng ông trời ghét bỏ mình, cắt đứng con đường sống cuối cùng của cô. Cô cảm thấy lần này mình chắc chắc không vượt được cửa ải khó khăn, cô sẽ chết. Nếu trước khi chết còn có thể gặp Cố Thành Trung, cảm giác cũng không tệ lắm. Cố Thành Trung nghe cô nói như thế, lòng anh như tan nát. “Là anh, anh đến muộn.” Anh hận chính mình, lại bị Ngôn Minh Phúc ràng buộc. Hận chính mình, để một mình cô vượt qua sự chật vật cả một ngày một đêm lâu như vậy. Hận chính mình, hiện tại anh không thể thay cô chịu đau. Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế, cô mới vững tin anh thật sự đã trở về. Cô cố nén đau đớn, nỗ lực nặn ra một cười, nói: “Em… Em không sao, anh đừng lo lắng, đừng nhíu mày nữa, không tốt. Tối hôm qua em ngủ rất ngon, chỉ là… Đãi ngộ của người làm vườn nhà anh không tốt, nhà kho này không lắp điều hòa, buổi tối còn cắt điện… Lân sau, nhớ kỹ phải trang bị…” Nói xong, cô lại không nhịn được ngất đi. “Nguyên Doanh, giao Hứa Trúc Linh cho cậu trước.” “Được, anh chờ tôi hai mươi phút, tôi bảo đảm cô ấy sẽ không có việc gì, sẽ trả lại cô ấy hoàn hảo cho anh, và quay lại giúp anh.” “Tốt.” Anh gật đầu, tin tưởng tuyệt đối người anh em của mình. Ngày hôm nay, anh sẽ khiến tất cả người tổn thương Hứa Trúc Linh phải trả giá thật lớn! Anh lạnh lùng nhìn mọi người ở cửa, sâu trong mắt phượng cất giấu ánh sáng khát máu. Anh nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Chị dâu, người tôi đã mang đi, sao chị không đập đầu chết đi? Là đang chờ tôi giúp chị sao?”