Cố Thành Trung đầu đầy mây đen. Anh lớn tuổi thì sao, lớn tuổi thì không thể hôn vợ mình sao? Cố Thành Trung không đưa Khương Anh Tùng đi, để anh ta lại giúp xử lý công việc. Như vậy anh cũng có thể an tâm hơn. Sau khi Cố Thành Trung rời đi không tới nửa tiếng, cô liền nhận được điện thoại của Hứa Đức Thắng, bảo cô về nhà ăn cơm. Cô có chút buồn bực, từ lần náo loạn không vui tại hôn lễ của Hứa Đan Thu, bọn họ đến giờ vẫn không liên lạc. Đón Tết cũng không có ý định về, cô cũng không chủ động nhắc đến. Hôm nay lại gọi cô về ăn cơm? “Có chuyện gì sao?” Cô buồn bực nói. “Hôm nay tập đoàn nhà họ Hứa có buổi ra mắt, cô cũng phải đến, không thể để người ngoài phát hiện có vấn đề. Chúng ta ăn cơm cùng nhau, diễn một vở kịch, xong chuyện thì muốn đi đâu thì đi, tôi không quản.” Hứa Trúc Linh nghe vậy, siết chặt di động trong tay. Không có chuyện thì chẳng bao giờ nhớ đến, cũng chỉ những lúc cần diễn vở kịch gia đình hòa thuận như này mới nhớ đến cô thôi. Hứa Trúc Linh không thể không tham dự, cũng không muốn cùng nhà họ Hứa trở mặt, bị đám ký giả ăn không nói có thì sau này cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với Cố Thành Trung. Cô đổi lễ phục, sau đó ngồi xe đến dưới lầu tập đoàn nhà họ Hứa. Cô không quan tâm chuyện kinh doanh của các thế gia nên cũng không biết chuyện tập đoàn Hứa gia hôm nay ra mắt. Ngoài cửa trải thảm đỏ, ký giả vây đầy xung quanh. Hứa Đan Thu cùng Cố Trường An đã đến, cô nhìn Hứa Đan Thu mang giày cao gót như vậy bèn có chút bận tâm. Không phải phụ nữ có thai không thể mang giày cao gót do có thể khiến sinh non sao? Cô cũng được sắp xếp lên cắt băng, dù không phải xí nghiệp mới nhưng một khi tập đoàn ra mắt cũng có ý nghĩa tượng trưng cho một sự ra đời mới. Hứa Trúc Linh cũng chỉ làm dáng một chút, cô nhìn Hứa Đức Thắng bộ dạng được thời đắc ý chủ trì họp báo, cảm thấy có chút xa lạ. Cô có lúc cũng nghi ngờ, người đàn ông trung niên này là bố mình sao? Sao cô lại cảm thấy ông ta có chút đáng sợ? Ký giả dưới đài đang hỏi đến hai cô con gái của ông ta, hiện tại cũng đang rất thuận buồm xuôi gió. Một người gả vào nhà họ Cố, trở thành bà chủ nhà giàu. Một người được nhà họ Ngôn nhận làm con gái nuôi, trở thành tiểu thư danh giá. Con gái lớn đã gả đi, con gái thứ cũng được nhiều nhà để ý. Cô đứng phía sau đài mới biết hóa ra mình có giá đến vậy. Hứa Đức Thắng nói người đến cầu hôn đã sắp đạp nát ngưỡng cửa nhà họ Hứa, dù có khoa trương nhưng cô biết chắc sẽ có người đến cầu hôn. Cùng cô kết hôn, cũng là có thêm một tầng quan hệ với nhà họ Cố và nhà họ Ngôn, hoàn toàn là một vốn bốn lời. Hứa Trúc Linh cảm khái, một cô nhóc tầm thường khi xưa nay cũng có thể trở thành một cô gái được nhà nhà để ý. Cô rốt cuộc cũng cảm thấy hóa ra mình không tệ đến vậy, cố gắng một chút cũng có thể xem là xứng với Cố Thành Trung. Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười. Hứa Đan Thu ở một bên thấy vậy không nhịn được mà cười lạnh, nói: “Chim sẻ bay lên cành cao tưởng mình là phượng hoàng thật sao? Bản chất của cô vẫn vậy thôi, vốn chỉ là hư danh.” “Dù là hư danh cũng có sao, ở xã hội thượng lưu, ai thật sự coi trọng bên trong chứ, thứ họ nhìn không phải là vẻ bề ngoài xinh đẹp danh giá sao? Nếu chị không gả vào nhà họ Cố, nhà họ Hứa cũng không có thanh thế lớn như vậy, không phải sao?” “Cho nên, nói trắng ra thì chị cũng không phải sinh ra đã là phượng hoàng.” “Cô…” Hứa Đan Thu bị một câu đó chặn họng, mặt dần đỏ lên. Hứa Trúc Linh bĩu môi một cái, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng cô ta bèn nhịn xuống. Cô ta bây giờ đã là phụ nữ có thai, không thể cứ gây chuyện với cô ta được. Rất nhanh buổi họp báo kết thúc, bọn họ ngồi xe trở về, ở trước mặt ký giả tỏ vẻ một nhà hòa thuận. Thời điểm dùng cơm tối tương đối trễ, bên ngoài trời đã tối. Hứa Đức Thắng ngồi ở ghế chủ nhà, Trần Cẩm Vân ngồi bên tay phải, vợ chồng Cố Trường An bên tay trái, còn cô ngồi ở đối diện. Bọn họ là một gia đình thân thiết, còn cô chỉ là một người đến ké bữa cơm. Cô chỉ muốn ăn cho nhanh rồi trốn về sớm một chút. Hứa Trúc Linh ngồi có chút lệch, nhìn chằm chằm thịt viên đặt ở khá xa. Cô định gắp mấy lần đều không được, đành phải ngại ngùng bỏ qua. Cô chỉ có thể cố nén, nhìn chằm chằm mấy đĩa cải xanh nấm hương trước mặt rồi lặng lẽ ăn. Cô cũng nghi Trần Cẩm Vân cố ý, đặt hết thịt cá bên đó, còn chỗ cô đều là rau xanh cải trắng. Hừ! Đồ ác độc. Ý đồ dùng cách này để cô chết đói sao? Không ăn thì không ăn, dù sao cô cũng là người có khí chất. Cô âm thầm khó chịu, không ngờ trong chén lại đột nhiên xuất hiện một viên thịt. Hóa ra Cố Trường An dùng đũa gặp cho cô một cái. Hứa Trúc Linh hơi kinh ngạc, có chút sợ hãi đôi mắt thâm sâu của Cố Trường An kia. Cũng không tiện từ chối, cô không thể làm gì khác ngoài nói cảm ơn rồi cắm đầu lùa cơm. Một hành động này khiến Hứa Đan Thu bất mãn. Cô ta tức đến ngứa răng, không vui mà nhéo vào hông Cố Trường An. Cố Trường An giật mình đứng bật dậy, đánh đổ chén canh trên bàn. Hứa Trúc Linh ngồi xéo đối diện, bị nước xanh hắt tới, dây vào ống tay áo. Canh vẫn còn nóng. “Cô không sao chứ?” Cố Trường An nhìn thấy lập tức ân cần hỏi han, thậm chí còn cầm lấy tay cô. Hứa Trúc Linh cố nén đau, nhanh chóng rút tay lại: “Không sao, không sao đâu.” “Tôi đến phòng vệ sinh rửa tay.” Hứa Trúc Linh vội vàng rời đi. Cố Trường An nhìn cô uyển chuyển rời đi, đến tận khi không nhìn thấy người nữa mới hung dữ nhìn về phía Hứa Đan Thu: “Em làm gì vậy, nhéo anh làm gì?” “Anh đừng quên, trong bụng em là con của anh, em mới là người vợ cả đời của anh, anh khiêm tốn một chút đi.” Cô ta hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói. “Biết rồi, phiền phức.” Cố Trường An tỏ vẻ không vui. Bây giờ cưới cũng đã cưới, con cũng đã có, muốn trả hàng quả thật có chút khó khăn. Nhưng mà… | Từ sau lân trước nhìn thấy Hứa Trúc Linh, hồn của cậu ta như bị câu đi mất. Cô ấy năm nay mới mười tám tuổi làn da non mọng như có thể bóp nước, cùng người phụ nữ như vậy lên giường không biết sẽ như thế nào. Nhất định dục tiên dục tử, hết sức tuyệt vời. Nhưng ngại Cố Thành Trung, cậu ta đành có lòng gian nhưng không có can đảm, chỉ có thể oán giận trong lòng. Hứa Đan Thu sao lại không nhìn ra Cố Trường An đang nghĩ gì, quả đúng như vậy, cả người cô ta giận phát run. Hứa Trúc Linh bây giờ còn chưa vào cửa, đã có thể giãm lên đầu cô ta, vậy đến lúc vào cửa thì còn coi cô ta ra gì nữa? Không được, phải diệt trừ! Cô ta hung ác nheo mắt, vô ý liếc nhìn bụng mình, dù không muốn nhưng… Rất nhanh cơm nước xong xuôi, Hứa Đan Thu nhìn sắc trời đã tối liền đề nghị tối nay ở lại đây, đường đêm lái xe không an toàn, cũng đề nghị Hứa Trúc Linh ở lại. Hứa Trúc Linh nói lát nữa Khương Anh Tùng sẽ tới đón mình nhưng bị Hứa Đan Thu phản đối: “Hiện tại đã không còn sớm, cô cần gì làm phiền thư ký Khương Anh Tùng. Đường đêm lái xe nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao? Hơn nữa, bây giờ cô ở với Cố Thành Trung thì không coi mình là người của nhà họ Hứa nữa sao? Ở nhà mình một đêm thôi mà cũng lắm lý do thế sao? Cô sợ tôi ngược đãi cô à?” Hứa Đan Thu nói chuyện có chút hùng hổ dọa người.