“Chị dâu, chị không cần phải khuyên tôi nữa, tôi biết bản thân mình đang làm gì. Tôi có thể bảo đảm với chị là khi chưa có kế sách vẹn toàn thì tôi sẽ không tùy tiện ra tay. Thứ tôi có chính là sự kiên nhẫn, thong thả chơi với bọn họ!” Cố Thành Trung cong môi cười đầy tàn nhẫn, nụ cười đáng sợ như tu la đến từ địa ngục. Hơi thở chết chóc và tàn bạo đó khiến con người ta lạnh cả sống lưng. Ôn Thanh Hoàn muốn há miệng nói thêm gì đó nhưng lời lên đến miệng rồi lại không thốt ra được lấy một lời. Chẳng người nào có thể khuyên nổi Cố Thành Trung. Tình nghĩa anh em Cố Thành Trung cũng muốn, tình yêu thắm thiết anh cũng muốn. Dù anh có phải hi sinh chính bản thân mình cũng sẽ không bỏ rơi bọn họ. Thế nhưng… Điều tất cả mọi người muốn chỉ là anh bình yên mà thôi. Linh còn sống thì cũng sẽ khuyên anh hãy buông bỏ thù hận, sống cuộc đời của bản thân mình. Nếu Hứa Trúc Linh biết được chuyện này cũng sẽ khuyên anh đừng để bản thân mình bị tra tấn bởi thù hận. Cố Thành Trung chưa từng mất đi người mình yêu tha thiết thì không thể nào hiểu được, gãy tay gãy chân thì làm sao so sánh được với trái tim băng giá. Cố Thành Trung mất đi anh trai nhưng cô ấy lại mãi mãi đánh mất khả năng yêu một người. “Cậu tính khi nào quay trở về?” “Mai, tôi sẽ đi cùng với Hứa Trúc Linh.” “Được, chị sẽ chuẩn bị hành lý cho cậu.” Ôn Thanh Hoàn chuyển chủ đề, không nhắc gì về chuyện đó thêm nữa. Cố Thành Trung nhìn theo bóng lưng Ôn Thanh Hoàn rời đi, tim anh khẽ đau nhói. Người anh có lỗi nhất chính là Ôn Thanh Hoàn và Cố Cố. Lẽ ra bọn họ nên có được một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc nhưng lại bị anh phá hủy đi trong giây lát. Anh cả có thể đi nhưng vì kéo dài thời gian nên anh đã ở lại. Đầu Cố Thành Trung đau đớn không thể tả nổi, cả đêm anh cứ mơ đi mơ lại cơn ác mộng đó, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh và sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Trong căn phòng tối đen nhưng mực là bầu sự trống rỗng khiến con người ta sợ hãi. Hứa Trúc Linh đang ngủ rất say thì đột nhiên cảm thấy trong ổ chăn có một thứ gì đó lạnh như băng chui vào, cái lạnh của thứ đó khiến cô phải rùng mình. Cô quên không mở điều hòa hay là quên chỉnh độ ấm của giường thề nhỉ? Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy được Cố Thành Trung bên cạnh, cô không giật mình hoảng sợ mà ngược lại đã tập mãi thành thói quen. Anh luôn xuất hiện bất ngờ như thế, khi đến cũng chẳng nói chẳng rằng. Hứa Trúc Linh vội ôm lấy anh, nỉ non: “Tại sao anh lại lạnh thế này? Sao anh không mặc thêm quần áo vào, em ủ ấm cho anh nhé.” Nói xong thì cơ thể nhỏ bé của cô đã dán sát vào lồng ngực rộng lớn của Cố Thành Trung. Cô bị đông lạnh run run nhưng vẫn không nỡ buông ra, sợ anh bị lạnh chịu không nổi. Con tim lạnh như băng của Cố Thành Trung dần tan ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ vào lòng. Sau khi tỉnh lại thì anh không ngủ được nữa, nghĩ nghĩ thế nào lại vội vàng chạy tới đây. Anh rất muốn, rất muốn nhìn thấy cô. Anh biết khi có cô ở bên cạnh thì trái tim anh sẽ trở nên bình yên hơn rất nhiều. Không còn hoảng sợ lo lắng, cũng không còn bất an. Cô là một loại thuốc thần có thể chữa trị được căn bệnh trong lòng anh. Anh tỉnh táo lại, nghĩ tới bản thân mình khi đứng tranh cãi cùng với Ôn Thanh Hoàn, như ma quỷ đang ám lấy anh vậy. “Trúc Linh, nếu như có một ngày nào đó trở nên cực kì đáng sợ và xa lạ thì em sẽ làm thế nào?” “Tất nhiên sẽ giữ và ôm anh thật chặt, sau đó hôn anh! Chắc chắn anh sẽ không làm tổn thương đến em đâu đúng không?” Hứa Trúc Linh híp mắt, cực kì tự tin nói. Cổ họng Cố Thành Trung hơi nghẹn, cô đúng là một đứa trẻ chưa lớn, cô nghĩ tất cả mọi người đều dễ dụ như vậy ư? “Nếu làm thế rồi vẫn không được thì sao?” “Thế thì em sẽ tát cho anh một cái để đánh cho anh tỉnh táo lại.” Vẫn không được nữa thì sao?” Vẫn không được ư? Không thể bắt em phải bỏ anh được chứ nhỉ? Em không nỡ đâu.” Hứa Trúc Linh nói xong lại vùi vào lòng ngực anh. Bây giờ cơ thể anh đã ấm lên nhiều, ôm ngủ cực kì thoải mái. “Hứa Trúc Linh, tạm thời em đừng ngủ, trò chuyện với anh một lát đi.” Hứa Trúc Linh đẩy đẩy cánh tay cô, Hứa Trúc Linh cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Chắc là anh đã gặp phải chuyện gì đó rồi, tối nay thấy cứ là lạ. Hứa Trúc Linh mở đèn lên, dịu đôi mắt đang díu lại vì buồn ngủ, mơ màng nhìn anh. “Anh làm sao thế, có phải đã xảy ra chuyện gì đó không vui rồi không? Anh không vui thì cứ nói cho em biết, suy cho cùng thì ngoài nghe ra… Em cũng không thể giúp được gì.” “Em an ủi người ta như thế đấy hả?” Thì đúng là vậy mà, em chẳng giúp được gì thật, chắc chắn anh đang buồn rầu chuyện làm ăn rồi.” “Anh muốn báo thù cho anh hai nhưng anh sợ rằng sau này chuyện đó sẽ làm hại đến em. Anh không muốn buông bỏ em nhưng cũng không muốn bỏ qua chuyện của anh hai. Cái chết của anh hai có rất nhiều người liên quan trong đó, anh sợ anh sẽ không thể bảo vệ được em.” “Hứa Trúc Linh, anh thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ nữa, Nếu có thể thì anh thà người chìm xuống lòng biển sâu vào bốn năm trước là anh chứ không phải là anh hai. Anh thà mình chưa từng gặp được em, nếu thế thì anh đã không phải khó khăn trong việc lựa chọn như thế.” Giọng Cố Thành Trung khàn khàn, nó mang theo cái lạnh của màn đêm nặng nề lọt vào tai. Tim Hứa Trúc Linh khẽ run lên, thì ra anh đang lo lắng cho cô nên mới không biết nên lựa chọn thế nào, nên mới khó khăn như thế. Cố Thành Trung cô nhìn thấy luôn là người đầy sức sống. Dù vào khoảnh khắc đó, mạng cô như chỉ mành treo chuông khiến anh lo lắng sợ hãi nhưng cũng không hề suy sụp buồn bã, chẳng biết phải làm thế nào như bây giờ. Khi Cố Thành Trung cụp mắt xuống với vẻ nặng nề thì không ngờ Hứa Trúc Linh lại chẳng nói chẳng rằng… Hai tay cô quấn quanh cổ anh, cánh môi mềm mại được đưa đến gần và bắt chước cách Cố Thành Trung từng làm, chậm rãi hôn lên môi anh. Cả người anh chợt cứng đờ nhìn Hứa Trúc Linh bằng xương bằng thịt đang nhắm mắt lại trước mặt mình. Cô là người nắm quyền chủ động trước nhưng sau đó Cố Thành Trung lại đảo ngược vị trí, đáp trả lại như bão táp, công thành chiếm đất. Cuối cùng, hai người đều thở hồng hộc. Bấy giờ, móng vuốt sói của Cố Thành Trung đã mò vào trong quần áo cô và chạm vào áo trong. Thế nhưng trong khoảnh khắc quyết định ấy thì lý trí anh lại quay trở về, đẩy Hứa Trúc Linh ra. Hứa Trúc Linh hơi xúc động rồi lại hơi sợ hãi. Cô đoán anh không đẩy ra thì chắc cô đã tiện đà… Nghĩ lại đã thấy thật là… Thật là xấu hổ! Đàn ông và phụ nữ, cởi hết quần áo ra rồi còn làm gì được nữa? Đó là một câu hỏi sâu xa đáng để suy ngẫm! Cô cũng hơi ngượng ngùng, đỏ mặt. Con sâu ngủ đã biến mất tăm, đôi mắt tối đen như mực đảo quanh. Tim cô cứ nhảy lên thình thịch như mất phanh, có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của hai người trong không khít Suýt tí nữa là lau súng cướp cò rồi! “À này…” Hứa Trúc Linh là người phá bỏ bầu không khí yên lặng trước. “Em không có quyến rũ anh đâu đấy nhé, em chỉ muốn nói cho anh hiểu một vài điều thôi, Trước anh em bị Trình Anh tra tấn đến mức suýt chút nữa là về chầu trời, khi đó em tỉnh lại, tại sao anh không nói cho em biết tằng anh muốn buông bỏ?” “Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa!” “Thế bây giờ anh không thể bảo đảm được điều đó ư?” “Ừm, kẻ địch lần này cực kì mạnh mẽ, cả anh cũng không thể nắm chắc được phần thắng.” “Thật ra thì cùng lắm là chết đi thôi mà, tuy là em rất sợ chết, tục ngữ chết vinh còn hơn sống nhục nhưng sống vẫn tốt hơn đúng không. Em sợ chết như thế, tại sao sau khi xảy ra chuyện của Trình Anh em vẫn sẵn sàng đi cùng anh? Bởi vì em thích anh đấy, em không muốn phải xa anh. Em biết anh gặp nguy hiểm thì em cũng sẽ rước lấy tai họa từ trên trời ập xuống nhưng thế thì có sao đâu?” “Em biết rằng dù em có xảy ra bất kì chuyện gì thì cậu ba nhà họ Cố của em cũng sẽ chạy tới để cứu em, cũng như anh hùng nhất định sẽ tới cứu lấy mỹ nhân của mình vậy, tuy là…’ Tuy có lẽ sẽ không thể cứu được nhưng mỹ nhân cũng cực kì vui vẻ, khi mình khoác lên chiếc áo cô dâu có thể nhìn thấy được người mình yêu: “Em biết anh sẽ đến cứu em mà, dù anh có đến trễ em cũng không trách anh. Bởi vì em biết chắc chắn anh sẽ không buông bỏ, anh sẽ cố gắng hết sức mình.