Hứa Trúc Linh học nguyên cả ngày, trong mắt cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Cô nằm sấp trên giường ôn bài, so với bản thân mình đi học nguyên cả ngày còn chăm chỉ hơn. Đúng lúc này, Cố Thành Trung gọi điện thoại đến. Cô thở phì phò vứt sang một bên. Chẳng phải không thèm tiễn mình sao? Chẳng phải bất chấp sao? Chỉ chuẩn bị cho cô suất ăn hàng không! Bây giờ nhớ cô rồi à? Sau khi điện thoại reo lên vài tiếng thì tắt máy, Hứa Trúc Linh còn đang đợi Cố Thành Trung gọi đến lần nữa, không ngờ điện thoại di động lại im bặt, thế mà không tiếp tục gọi đến nữa. Cô liếc nhìn sóng điện thoại và lượng pin, đều đầy mức hết mà! Không có thành ý chút nào cả, em không bắt máy thì anh không gọi đến nữa à? Hơn nữa chỉ reo vài tiếng mà thôi! Hứa Trúc Linh có hơi giận dỗi, không ngờ điện thoại di động lại nhảy ra một tin nhắn. “Nghe nói đêm nay London sẽ có tuyết rơi, ra ban công nhìn thử xem tuyết đã rơi chưa?” Thủ đô của Anh là London. Đêm nay sẽ có tuyết rơi sao? Vậy đây chính là trận tuyết đầu mùa đầu tiên cô thấy vào ngày đông này. Hứa Trúc Linh vội vã bò dậy khỏi giường, chạy ra ngoài ban công. Khách sạn rất sang trọng, vì thế nên ban công cũng rất lớn, có cây cối xanh biếc còn có cả ghế xích đu mây. Bên ngoài đèn nê ông rất sáng, chiếu rọi cả nửa bầu trời. London được mệnh danh là thành phố không ngủ, buổi tối cực kỳ sôi động. Tuyết… Hứa Trúc Linh nhìn thấy có thứ gì đó lấp lánh rơi lất phất xuống từ trên bầu trời, vội vàng duỗi tay bắt lấy. Hoa tuyết vừa chạm vào lòng bàn tay, chớp mắt đã tan ra. Thật sự có tuyết rơi. Lúc bắt đầu còn rất nhỏ, nhưng dần dần lớn lên. Cô nhớ lại trước đây mình từng xem phim Hàn Quốc, ngày tuyết đầu mùa rơi là một ngày rất quan trọng, nếu như tỏ tình với người mình thích thì sẽ nắm được phần thắng rất lớn. Ngày tuyết rơi, vốn là chuyện rất lãng mạn. Đúng lúc này, điện thoại di động reo leng keng một tiếng, lại có một tin nhắn đến. “Tuyết rơi rồi, nhanh chóng nhắm mắt lại đi, ước nguyện với ông trời. Nói không chừng ông trời có thể nghe được tiếng lòng của em, thử xem.” Hứa Trúc Linh xem tin nhắn thì không nhịn được cười, từ lúc nào Cố Thành Trung lại mê tín như vậy chứ? Nhưng anh cũng đã nói như thế rồi, vậy cô sẽ thành tâm thành ý cầu nguyện thử, để xem ông trời liệu có đồng ý với cô không. Tuy rằng cô biết là không thể nào! Cô chắp tay trước ngực, nhắm đôi mắt lại, thầm ước nguyện: “Nếu ngày tuyết đầu mùa thật sự linh nghiệm như vậy, thế liệu có thể đóng gói chú ba Cố đem đến đây cho tôi được không. Đột nhiên đi đến một đất nước xa lạ, thật sự có hơi lo sợ. Sợ bản thân không chịu đựng được, sợ bản thân không đủ dũng cảm, sợ bản thân… Nhớ anh ấy.” “Cô bé, vậy em có biết là, anh cũng đang nhớ em không?” Bên tai Hứa Trúc Linh vang lên một giọng nói quen thuộc, thân thể cô hơi cứng đờ, thế mà không dám mở mắt ra. Là cô xuất hiện ảo giác sao? Vì sao cô lại nghe thấy giọng nói của Cố Thành Trung ở trong phòng khách sạn? “Sao vậy? Không mở mắt ra nhìn anh à?” Cố Thành Trung cười yếu ớt nói, cô cũng có thể nghe ra được ý cười từ trong giọng nói của anh. Nhịp tim của cô nhanh chóng nhảy lên, run rẩy mở mí mắt ra. Đập vào mắt là người đàn ông cực kỳ điển trai, vậy mà lại đang đạp chân ngồi xổm trên lan can, cười cực kỳ đẹp trai. Như vậy rất nguy hiểm! Hứa Trúc Linh bất chấp tất cả, vội vàng bước tới trước ôm chặt lấy người đàn ông, kéo anh lên ban công. “Anh điên rồi, anh đứng ở chỗ đó, đây là tầng ba mươi tám đó anh biết không, anh té xuống sẽ chết đó!” Hứa Trúc Linh sợ gần chết, giọng nói cũng nghiêm khắc hơn mấy phần. Anh cảm nhận được sự lo lắng của cô. Anh ôm siết cô vào lòng, trên người anh lạnh lẽo, là vì chờ bên ngoài quá lâu. Trên người còn ướt đẫm hoa tuyết màu trắng, trong phút chốc bị chiếc ôm hòa tan. Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nên cho em thấy dây thừng trên người anh sớm hơn một chút, làm em lo lắng rồi.” Dây thừng? Hứa Trúc Linh phục hồi tinh thần lại, cô nhìn thấy móc khóa chuyên nghiệp được buộc bên hông của anh, vừa nhìn đã biết là kiểu rất chắc chắn. Phía sau còn có một sợi dây thừng vẫn đang treo lơ lửng ở bên trên. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời. Máy bay trực thăng? Anh ngồi máy bay trực thăng đến đây sao? Không phải nói mặc kệ cô, để một mình cô gánh chịu sao? “Ơ này..” “Anh nghe thấy lời cầu nguyện của em với ông trời, vì thế nên anh đến rồi đây.” “Gạt người, anh đã sớm đến đây rồi đúng không?” “Đúng vậy đó, Trúc Linh của anh ngày càng thông minh đấy nhé. Nếu như em không nhanh chóng cầu nguyện thì chắc anh sẽ chết cóng ở trên ban công đấy.” “Không phải anh không thèm để ý tới em rồi sao?” “Sao anh nỡ chứ?” Anh nói thầm thì, giọng nói vừa khàn khàn vừa u ám. Sao anh có thể để cho cô chịu đựng một mình, sở dĩ sắp xếp như vậy chỉ là vì muốn tạo cho cô một niềm vui bất ngờ. Mà anh thật sự có chút việc quan trọng của tập đoàn vẫn chưa giải quyết xong. Đến khi hết bận, anh liền vội vàng sang đây, muốn gặp mặt cô trước ngày tuyết đầu mùa của năm nay. Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, mũi không nhịn được xon xót. Cô vốn dĩ đang lo lắng sợ hãi, nhưng bây giờ lồng ngực căng tràn, không còn lo lắng chút nào nữa. Cô ôm cổ Cố Thành Trung thật chặt, nói: “Anh đã đến thì tốt rồi, cho dù em có tham gia buổi tiệc từ thiện kia, anh không có ở bên em, nhưng em biết anh ở gần xung quanh em, cố gắng tiếp sức cho em, em cũng đã yên tâm rồi.” “Anh hiểu rồi. Tuyết rơi rồi, dẫn em ra ngoài đi dạo một lát.” “Để em đi nói với mẹ nuôi đã.” “Đừng nói với bà ấy, chúng ta lén lút đi ra ngoài.” “Sao ra ngoài được chứ? Mẹ nuôi đang ở bên ngoài mà…” “Mặc quần áo vào, anh dẫn em bay ra khỏi đây.” Hứa Trúc Linh nhìn thấy dây thừng kia thì lập tức hiểu rõ, cô còn chưa bao giờ được bay. Cô nhanh chóng thay một chiếc áo bông, sau đó nhìn anh quấn dây thừng lên người mình. “Nếu như cảm thấy sợ thì hãy ôm chặt anh, đừng nhìn xuống dưới. Chúng ta sẽ đáp xuống ở sân thượng, đến lúc đó còn có cảnh đẹp hơn!” Hứa Trúc Linh bước một chân ra khỏi vòng bảo hộ của ban công, cảm nhận được toàn thân mình đang lơ lửng bên ngoài, hoàn toàn dựa vào sợi dây thừng kia giữ mình lại. Căng… Căng thẳng quá, sợ thật! Cô cúi đầu liếc mắt nhìn, rất cao rất cao, cô bỗng chốc thấy váng đầu hoa mắt. Không ngờ là đúng lúc này Cố Thành Trung mạnh mẽ ghì đầu cô vào lông ngực của anh, bao bọc cô thật chặt bằng quần áo của chính mình. “Sợ thì đừng có nhìn, nhìn anh là được rồi, anh đẹp trai lắm.” Vốn dĩ Hứa Trúc Linh còn đang sợ muốn chết, nhưng nghe thấy câu này thì không còn sợ hãi chút xíu nào cả. Cô ngước mắt lên nhìn anh, anh thật sự rất đẹp, xem trăm lần cũng không chán. “Cố Thành Trung, không phải anh sợ em quyến rũ được anh chàng đẹp trai xinh tươi nào đó nên mới sang đây hả?” “Đẹp trai xinh xẻo sao sánh bằng anh được chứ? Sắp đến rồi.” Cô vừa nói dứt lời, dưới chân vững vàng đạp lên nền gạch xi-măng. An toàn đáp xuống, chuyến bay rất ngắn, từ lầu ba mươi tám bay đến tầng thượng sáu mươi hai. Nhưng cô cũng đã rất thỏa mãn rồi. Dây thừng của cô được gỡ ra, máy bay trực thăng cũng bay đi mất. Đúng lúc này, phía sau bay vụt ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, còn có pháo hoa đầy trời. Pháo hoa. Hứa Trúc Linh hoảng hốt xoay người nhìn thấy cảnh này. Trên sân thượng trang trí đây pháo hoa, nguyên cả một vòng, cùng nhau đồng thời đốt lên. Màn trên màn hình LED ở đằng xa xa cũng đồng thời phóng ra pháo hoa như thế, hấp dẫn không ít người dừng chân lại đứng lại. “Thật xinh đẹp!” Hứa Trúc Linh vui không thể tưởng tượng nổi, không ngờ là lúc mình còn sống lại có thể nhìn được một cảnh tượng khó quên như vậy. Từ đó tới giờ chưa từng có phí công phí sức chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô như thế này. Cô nhìn lại nhìn, không nhịn được rớt nước mắt. Cố Thành Trung nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đẳng sau, bất đắc dĩ nói: “Sao lại khóc? Không thích à?”