Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Chương 180
“Không phải vậy, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Nguyễn Doanh nắm lấy tay của Cố Ngọc Vy, ảnh mắt sâu thẳm nhìn vết đỏ tươi trên số pha.
Chi là anh ta không thể lơ mơ hổ đổ lấy đi lần đầu của Cố Ngọc Vy như thế này. Cái tật uống say rồi không nhớ gì của anh ta thật là nguy hiểm mà.
“Chỉ là anh không hiểu, sao em lại ở đây, Minh Châu đâu?”
“Xem ra anh quên thực sự rối! Tối qua Minh Châu gọi điện cho em, nói hai người uống say rồi, bào em qua đưa anh về. Lúc em đến, Minh Châu để cửa cho em rồi cô ấy đi ngủ trước. Sau đó chúng ta. Chúng ta đã..”
Cô ấy nói ra hết những lời đã chuẩn bị trước, cho dù Nguyên Doanh suy nghĩ kĩ càng cũng không nhận ra dược điều gì.
“Vốn di em muốn chống lại, nhưng sức của anh quá mạnh, khiến cho em rất đau, nên em đã ngoan ngoãn theo sự chi phối. Dù sao. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, không phải sao? Xảy ra quan hệ sớm hay muộn thi có khác gì đâu?”
Cô ấy nhìn xuống và nói, cố thể hiện dáng vẻ cô gái nhỏ.
Cố Ngọc Vy cũng không ngờ mình lại biết diễn xuất thế này.
Cô ấy không thể không làm như vậy.
Cô ấy mau chóng mặc đổ vào, hai má đò ứng, không phải xấu hổ mà là căng thẳng.
“Chỉ là… Tối qua anh uống say quá, không còn nhớ gì nữa cả. Điều này đối với em mà nói không công bằng rồi. Có phải tối qua anh… rất thô lỗ không?”
Nguyên Doanh có chút lo lắng hỏi.
“Không có, anh rất dịu dàng.”
Lòng Cổ Ngọc Vy nghẹn lại, cổ nhịn nỗi đau, cô ấy cười nói.
Cô ấy chỉ có thể làm ra bộ dạng rất hạnh phúc, để không thấy mình thảm hại.
Nguyên Doanh cũng nhanh chóng mặc đổ vào, rồi dọn dẹp cái bọc số pha.
“May mà Minh Châu vẫn đang ngủ, nếu như biết chúng ta bừa bãi một đêm trong phòng khách thì anh sơ sẽ làm hư con bé.”
“Anh tường Bach Minh Châu vẫn còn là trẻ con sao? Thật ra… Chỉ là anh xem cô ấy là trẻ con mà thôi, cô ấy đã trường thành roi, có kĩ năng sống, anh không nên chuyện gì cũng lo lắng cho cô ấy.”
Cố Ngọc Vy nhỏ nhẹ nói, nắm chặt lấy bàn tay lớn của anh ta: “Khi nào anh có thể để một nửa tâm tư của cô ấy lên người em, thế thì em thật sự chết không hối tiếc.”
“Em nói bậy cái gì thế, đừng có nói mấy lời xui xẻo này nữa. Minh Châu là em gái, còn em là một nửa đời anh, tỉnh cảm không giống nhau.”
“Anh thật sự chi xem cô ấy là em gái?”
“Cái đó thì đương nhiên rối, anh với cô ấy lòn lên từ nhỏ, anh hơn cô ấy bảy tuổi, đã quen với việc bảo vệ cô ấy rồi.”
“Thế Minh Châu đối với anh thì sao? Tình cảm của cô ấy đối với anh, anh biết không?
Bây giờ Cố Ngọc Vy mới cảm thấy bản thân thật ngây thơ, có lẽ cô ấy đã nhận ra sớm rồi, nhưng lại lừa mình dối người cho rằng là do bệnh tâm lý. Bạch Minh Châu chính là đã yêu Nguyên Doanh,đó hoàn toàn không phải là tinh cảm anh em!
“Cô ấy đổi với anh đương nhiên là tinh cảm của em gái đối với anh trai rồi. Ngọc Vy, em sao vậy, hình như anh có gì muốn nói với anh?”
“Không… Không có…”
Cô ấy khẽ lắc đầu, cổ kiểm chế sự bất an.
Chỉ cần tình cảm của Nguyên Doanh là đúng, thế thì tốt rồi.
Nguyễn Doanh tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
“Anh xin lỗi, anh đàm bảo lần sau sẽ không uống say nữa.”
“Được, anh nhớ lời này.”
Cô ấy cũng không muốn bị người khác thừa cơ xâm chiếm nữa rồi.
“Anh đi xem thừ Minh Châu dậy chưa…”
“Để em đi cho, dẫu sao cũng là phòng con gái.” “Cũng đúng, em đi đi, anh đi mua đồ làm bữa sáng cho hai người.”
“Um
Nguyên Doanh quay người ra ngoài, Cổ Ngọc Vy nhìn anh ta rời khỏi thì nước mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống,Cô ấy mới là người bị dày vò đó.
Cô ấy mạnh mẽ lau đi nước mắt, sau đó gọi điện thoại.
Điện thoại cúp thì Bạch Minh Châu cũng từ trong phòng ngủ đi ra. Cô ta đã thay bộ do sạch sẽ, áo len trắng tinh.
Chi là màu sắc thuần khiết đó không thích hợp trên người cô ta.
“Chị Ngọc Vy… xin lỗi. Tôi cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Tối qua tôi uống say rồi, cho nên moi…
“Dưới lầu có tiệm thuốc không?”
“Có” Bạch Minh Châu giống như đứa trẻ có lỗi vậy, cần thận dè dặt nói.
Cố Ngọc Vy không nói lời nào mà đi thẳng đến tiệm thuốc, mua thuốc tránh thai.
“Uống đi.”
Bạch Minh Châu nhìn viên thuốc nhỏ nhỏ màu trắng, liền hiểu ra đây là gì.
Cô ta không có bất cứ do dự nào mà lây nước uống vào.
Cô ta không thể có thai,Có Ngọc Vy nhin thấy cô ta dứt khoát uống xuống thì cũng thở phào một hơi. Cô ấy thật sự lo Bạch Minh Châu rắc rối lắng nhằng đấy.
“Cô thích Nguyên Doanh, đúng không?”
“Tôi..”
Bạch Minh Châu cũng biết, chuyện đến ngày hôm nay, cho dù cô ta có che giấu thể nào thì cũng không giấu nổi sự thật này.
Cô ta hít sâu, nằm chặt bàn tay nhỏ của mình, nói: “Đúng… Tôi thích Nguyên Doanh.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Không biết… Lúc trước tôi không hề nhận ra, sau đó lúc học cấp ba anh tôi có dẫn một người bạn là con gái về, hành vi của tôi lúc đó có quá trớn.. Tôi mới nhận thức được là tôi thích Nguyên Doanh, chứ không phải tình cảm anh em.”
“Cho nên cô hoàn toàn không phải là có bệnh tâm lý gì, mà là tình cảm của cô đã trở nên dị thường từ lâu.”
Dị thường…
Hai chữ này rất xấu xí, nhưng cô ta lại không có cách nào phản bác.
Anh mắt cô ta âm dạm, không đáp lại.Cổ Ngọc Vy tiếp tục nói: “Cho nên, cô cũng không thích tôi.”
“Là.. Thật ra lần trước tôi thật sự muốn tác thành cho hai người, nhưng tôi nghe chủ nói muốn hai người kết hôn sớm chút, thì không biết tại sao tôi lại trở nên mất lí trí. Quà thực tôi rất tham lam, muốn buộc Nguyên Doanh lại cả một đời. Nhưng mà tôi đã biết mình sai rồi, tôi… tôi có lỗi với chị, cũng có lỗi với Nguyễn Doanh.”
“Một câu xin lỗi là xong sao, có thể hiểu được cảm nhận của tôi không? Người đàn ông tôi yêu nhất, tôi vẫn chưa được hưởng, cô dựa vào đầu mà đụng vào anh ấy? Tôi vẫn luôn biết cô ích khi, giam cẩm anh ấy, không cho anh ấy cuộc sống của mình, luôn xem cô là trung tâm. Tôi tưởng đó là tình cảm anh em, tôi thật sự quá ngốc quá ngây thơ rối. Nếu như, tôi nhận ra sớm hơn thì tuyệt đối tôi sẽ không cho hai người có bất cứ cơ hội nào ở riêng với nhau.”
“Tôi cầm giận, nếu như dựa vào tinh khí của tôi thì tôi đã nóng lòng giết cô rồi. Nhưng mà cô lại là em gái của anh ấy, tôi không động vào được. Bạch Minh Châu, rốt cuộc cô muốn thế nào mới tha cho anh ấy, cũng tha cho tôi? Cả đời này tôi chưa cầu xin ai, tôi cấu xin cô ấy được không, tôi cầu xin cô tha cho anh ấy, anh ấy sẽ bị cô hại chết đây!””Xin cô đầy!”
Câu nói sau cùng của Cổ Ngọc Vy xẻ nát tâm can. Bạch Minh Châu ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, màng nhĩ đau đớn.
Anh ấy sẽ bị cô hại chết đấy..
Lời này, quanh quẩn sâu trong đầu, giống như âm ma vậy.
Nếu như đoạn tình cảm dị thường này tiếp tục lớn mạnh, thì đời này của Nguyên Doanh thật sự sẽ bị cô ta hủy hoại. Vốn đĩ chi một minh đơn phương, tại sao lại phải làm hại đến người khác, liên lụy anh ta vào trong đó.
“Bây giờ tôi rất mo hồ, tôi không biết nên làm thế nào… Chị giúp tôi nghĩ cách được không, tôi cũng biết mình sai rồi.”
“Cô thật sự biết mình sai rồi sao?”
“Đúng, tôi biết tôi đã yêu một người không nên yêu, chính là lỗi của tôi.”
Yêu, khiến cô ta biến thành người có tội ác tày
“Rời khỏi
“Cô chỉ có rời khỏi mới tốt cho anh ấy, cho tôi và trời.cả cho cô. Để tôi sắp xếp chuyện này, cô chi cần phối hợp với tôi là được.” Bạch Minh Châu nghe vậy, hô hấp có hơi khó khăn.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
41 chương
40 chương
35 chương
54 chương