Hứa Trúc Linh mặt đỏ tía tai, xấu hổ muốn rời đi nhưng bị anh ôm chặt trong lòng không sao thoát ra được. “Đừng xấu hổ, lời anh nói đều là thật lòng.” “Có.. Có quỷ mới biết, Bạch Minh Châu nói lời của đàn ông đều là rằm thối cả thôi, thường hay nói một đằng làm một nẻo!” “Em đấy, không cảm động thì thôi, còn mắng anh một trận nữa!” Cố Thành Trung không vui nhấc cổ áo phía sau cô lên như xách một chú gà con. “Em không thể cảm động một chút à?” “Không… Không dám động! Anh dọa dẫm em thế này, em không dám động chút nào.” Hứa Trúc Linh cẩn thận dè dặt nói, tưởng rằng tiếp theo anh sẽ đánh đòn mình. Mới đầu Cổ Thành Trung còn chưa phản ứng lại, sau khi hiểu rồi thì không khỏi bật cười. Cô nhóc này, có thể khiến anh vui, cũng có thể khiến lòng anh thắt lại. “Được rồi, không chọc em nữa, xem xung quanh đi, anh chưa từng dẫn ai đến đây cả.” Hứa Trúc Linh nghe thế thì bỗng chốc thấy thích thú. Lúc nhỏ Cố Thành Trung từng dùng những đồ vật này. Cô lục lọi xung quanh, nhìn lướt qua những cuốn sách trên giá, không khỏi bĩu môi. Lúc lớn hơn một chút, Cố Thành Trung đã vô vị như vậy rồi à? Đều là tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước? Danh nhân danh truyền! Sách lúc nhỏ cô đọc là Mười vạn câu hỏi vì sao, truyện cổ tích của Andersen. Quả nhiên, so sánh với người này đúng là tức chết mà! “Sao lại không có đồ chơi?” “Lúc đó đâu có tâm tư mà chơi đồ chơi, từ lúc nhận biết được mặt chữ, anh với anh hai đã ra sức học hành, không dám lơ là một chút nào. Mẹ mất sớm, lúc đó Cố Triệt đã lớn rồi, bắt đầu quản lý xí nghiệp của gia tộc. Anh với anh hai trở thành cái gai trong mắt anh ta, nếu bọn anh không lớn nhanh một chút thì bọn anh sẽ trở thành vật hi sinh.” Cổ Thành Trung nhàn nhạt nói. Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm, như thể không có cảm giác gì. Nhưng Hứa Trúc Linh nghe những lời này lại rất nặng nề. Một đứa trẻ chỉ mới bấy nhiêu tuổi đã có áp lực như vậy, lo lắng cho sự an toàn của chính mình, hơn nữa lại còn là anh em tương tàn. Tuổi thở như vậy chắc hẳn là u ám lắm nhỉ? Cô còn tưởng lúc nhỏ mình đã đủ thê lương rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô đã rất hạnh phúc, chí ít thì cô vẫn an tâm mà sống, không cần phải lo lắng đến chuyện nguy hiểm tính mạng. “Sau này thì sao?” “Sau này bọn anh được bố cho đi nước ngoài, ở nước ngoài rất nhiều năm. Cố Triệt cũng thường cử tai mắt sang vì sợ bọn anh ngày càng lớn mạnh. Việc bọn anh có thể làm chính là cẩn thận từng chút một, lúc đó đối với bọn anh mà nói, buổi tối đi ngủ rất là đau khổ bởi vì không dám lơi lỏng cảnh giác, sợ sẽ gặp phải nhóm sát thủ.” “Chỉ là, những chuyện đó đều đã qua rồi, anh cũng đã chịu đựng được rồi, nhưng còn anh hai, anh ấy.” Nhắc đến Cổ Thiện Linh đã qua đời, sắc mặt Cổ Thành Trung hơi u ám, hai nắm tay thầm siết chặt. Hứa Trúc Linh bước lên trước, dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy bàn tay to lớn của anh, muốn truyền hơi ấm sang cho anh. “Anh hai ở trên thiên đàng sẽ dõi theo anh, em sẽ thay anh ấy chăm sóc anh, có được không?” Nghe thấy thế, sắc mặt Cố Thành Trung mới dịu lại, không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng miệng hùm gan sứa của mình. Anh dùng bàn tay to của mình vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt trở nên dịu dàng. “Bỏ đi, vẫn là anh chăm sóc em mới đúng, nhóc con em có chỗ nào là biết chăm sóc người khác đâu?” “Đừng có xem thường người khác thế được không hả? Em cũng ngày càng tốt hơn mà!” Cô không vui nói. “Anh tin, sẽ ngày càng tốt hơn thôi.” Những người năm đó, cũng nên trả giá bằng máu. Hứa Trúc Linh nhìn xung quanh, phát hiện Cố Thành Trung phát triển thành một người đàn ông kiên cường sắt thép, thực sự là không dễ dàng gì. Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn đọc sách nghiêm túc như vậy, bây giờ luyện thế nào mà trong bụng đầy lời yêu thương như thế? “Cố Thành Trung, anh là kiểu không thầy, tự mình làm nên à, hay là có kinh nghiệm từ sớm rồi? Nếu không sao anh lại có nhiều lời ghẹo người thế hả, không nghiêm túc chút nào cả.” Cố Thành Trung nghe thấy lời này, chỉ cười cười nói: “Nếu em không thích, vậy lần sau anh không nói nữa.” “Vậy cũng không được, anh chỉ có thể nói với một mình em thôi!” Hứa Trúc Linh bá đạo nói. “Được, chỉ nói với một mình em.” Hứa Trúc Linh chơi mệt rồi thì nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi, giường rất nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ nằm được một người. Cố Thành Trung ngồi dưới đất, tựa vào bên giường, nhìn cô an yên chìm vào giấc ngủ. Trăng đêm nay đẹp thật. … Cố Thành Trung dịu dàng ôm cô gái nhỏ đang ngủ sâu về phòng, vừa đặt người xuống đã có người gõ cửa. Anh đi ra, Cố Triệt cầm theo một chai rượu vang đỏ, lắc lắc hai ly rượu. “Có hứng thú uống một ly không?” Cố Thành Trung gật đầu, hai người xuống lầu. Phòng khách rộng lớn chỉ có hai người bọn họ. “Rượu nho năm nay vừa mang về từ trang viên Bolton, mùi vị rất được, nếu chú cảm thấy ngon thì tôi tặng chú một hộp.” “Rượu của anh cả, em cũng uống được sao?” Cố Thành Trung bưng ly rượu, lắc nhẹ dưới ánh đèn. Ánh sáng màu đỏ kì dị phản chiếu qua ly thủy tinh trông giống như máu tươi, chiếu lên mặt anh, lộ ra gương mặt thâm sâu khó đoán. Cố Triệt nghe thế thì ngón tay khựng lại. Anh ta nhướng mày, nhìn đứa em trai không ai biết đến của mình. Anh ta thật sự đã coi thường anh rồi, để anh ẩn núp lâu như vậy, thế mà lại trở nên lớn mạnh đến thế. Bề ngoài là giả, ngoan ngoãn cũng là giả. Anh chính là con thú hoang dã nhất, ngụy trang đến hôm nay, là để cho kẻ thù một nhát chí mạng. Anh ta nheo đôi mắt diều hâu hẹp dài lại, nói: “Chú Ba nói thế là có ý gì, tôi phải cẩn thận đề phòng kẻo lại lật thuyền trong cống ngầm, bị kẻ tiểu nhân giãm lên đầu” “Anh cả có tin vào nhân quả báo ứng không?” Anh nhàn nhạt nhìn sang, ánh mắt giống như nước biển trong đêm lạnh, không có gió cũng chẳng có sóng, phẳng lặng như mặt gương. Nhưng đẳng sau mặt gương lại ẩn giấu sóng trào mãnh liệt, vô cùng nguy hiểm. Cố Triệt nghe thế thì nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng cũng không dám khẳng định. “Tôi không tin nhân quả báo ứng gì cả, ngược lại tôi tin vào định mệnh. Đã định sẵn là của chú thì sẽ là của chú, không phải của chú thì cưỡng cầu cũng không được. Chú với tôi là anh em, nhưng anh em ruột cũng phải tính toán cho rõ ràng” “Yên tâm đi, em với anh cả sẽ lần lượt tính rõ ràng mà. Không còn sớm nữa, vợ chưa cưới của em không thích trên người em có mùi rượu, rượu này em không uống nữa. Anh cả cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon” Cố Thành Trung đứng dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên. Ý cười đó, không vào được đáy mắt. Cố Triệt nhìn hướng Cố Thành Trung rời đi, đôi mắt diều hâu lập tức trở nên hung ác nham hiểm. Âm thầm nằm chặt nắm đấm. Ngày hôm sau, mọi người lần lượt rời khỏi nhà cũ, sau khi đưa Hứa Trúc Linh về trường, Cố Thành Trung cũng đến tập đoàn, không ngờ Trình Anh lại đến nữa. Lần này lại còn mang theo cả hợp đồng mà anh mong muốn đã lâu. Trình Anh đưa ra một yêu cầu, buổi tối đi uống với cô ta một ly, nếu vui vẻ uống thì hợ đồng dễ nói rồi. Cô ta tin răng Cố Thành Trung là một doanh nhân thông minh, nhất định sẽ không bỏ lỡ đơn hàng lớn này. Cô ta đoán không sai, quả thật Cố Thành Trung không có cách nào để từ bỏ cả. Điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng anh cũng là một kẻ khó đối phó đấy.