Nếu như sau này J&C gặp phải nguy cơ thì cô có thể làm gì? Ngoại trừ giương mắt nhìn thì cô cũng chẳng thể làm gì được nữa cả. Cô chỉ có thể để Cố Thành Trung gánh vác một mình. Cô không thể chịu sóng to gió lớn, cô quá nhỏ bé. Hứa Trúc Linh cúi đầu xuống, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, dường như máu trong người đã bị đẩy ra khỏi cơ thể hết rồi vậy. Nếu không phải là đang dựa vào tường thì sợ rằng cô sẽ ngã ra đất mất. Trịnh Anh thấy Hứa Trúc Linh im lặng không nói ra lời thì cô ta nói tiếp: “Tôi đã nói rõ với cô rồi, chắc cô cũng biết là mình nên làm gì rồi chứ?” “Tôi nên làm gì tiếp theo… phải làm thế nào?” “Cút đi, cút càng xa càng tốt, rời khỏi tầm mắt của anh ấy.” “Tôi biết rồi, tôi… có thể nhìn anh ấy một chút…” “Cô còn muốn hại chết anh ấy mới vừa lòng đúng không? Cô ở bên cạnh anh ấy nên anh ấy mới bị thương nhiều đến thế! Người ưu tú giỏi giang như anh xứng đáng có được một người vợ càng tốt hơn. Cô không đủ tư cách, cũng đừng nghĩ rằng mình sẽ đủ tư cách.” “Tôi có thể đi được chưa?” “Cút đi.” Trịnh Anh nói một cách vênh váo hung hăng. Hứa Trúc Linh siết chặt tay lại, móng tay của cô đã đâm sâu vào thịt rồi. Thậm chí còn chảy cả máu, thấm ướt áo cô. Hứa Trúc Linh không biết rằng mình đã đi khỏi bệnh viện bằng cách nào. Hai chân cô như bị rót chì vào vậy, nặng nề không thể nào nhấc lên được. Cô chỉ cảm thấy như mỗi bước chân của mình đều đang giẫm lên lưỡi dao, đau đớn khó chịu được. Giờ phút này bầu trời là màu đen, ánh nắng cũng màu đen, mọi thứ xung quanh đều là màu đen. Tối tăm không thấy mặt trời. Vẻ mặt của Hứa Trúc Linh hốt hoảng, cô đứng ở bên lề đường, thấy có người vội vàng bước qua thì cũng đi theo. Đúng ngay lúc này, một chiếc xe lao vụt qua người cô, cô ngã xuống đất. “Đèn đỏ mà cũng dám đi qua đường, cô không muốn sống nữa à?” Hứa Trúc Linh tỉnh táo một chút, bây giờ cô mới nhìn thấy đèn đỏ rồi. Người vừa nãy đã đi lúc đèn vàng. “Xin… xin lỗi.” Cô vội vàng xin lỗi, nói chuyện đã không còn lưu loát. “Cút sang một bên đi, xúi quẩy quá.” Tài xế hùng hùng hổ hổ. Đúng ngay lúc này có người chạy tới đỡ Hứa Trúc Linh đứng dậy. “Đây là làn xe cơ động, anh cứ muốn đi với tôi một chuyến tới cục cảnh sát đúng không? Nguyên Doanh híp mắt, sắc mặt anh ta rất lạnh nhạt, mang theo một chút tàn nhẫn. Tài xế cắn răng rồi trực tiếp quay người lên хе. Nhưng Hứa Trúc Linh vẫn có thể nghe được tiếng chửi mắng của anh ta. “Cảm ơn anh bác sĩ Doanh.” “Cô bị thương rồi, trước mặt là bệnh viện, tôi đưa cô đi bôi thuốc.” Tay và đầu gối của Hứa Trúc Linh đều đã rách da, đỏ một mảng lớn, máu tươi đang thấm dần ra. Hứa Trúc Linh nghe thấy phải quay lại bệnh viện thì liên tục lắc đầu: “Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tôi dán cái băng cá nhân vào là được rồi.” “Trong miệng vết thương có đá vụn, phải khử trùng, băng cá nhân không có tác dụng. Không muốn đi bệnh viện à?” “Đúng thế, tôi không muốn đi bệnh viện.” Hứa Trúc Linh rũ mắt xuống rồi nói. Cô không muốn đi bệnh viện có Cố Thành Trung. Anh đau như thế đều là do cô hại. Nguyên Doanh nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của cô thì có thể đoán được lý do. Có lẽ Hứa Trúc Linh đã biết chuyện Cổ Thành Trung bị bệnh, bây giờ đang tự trách mình đây mà. Anh ta cũng không làm khó cô nữa mà dẫn cô tới một phòng khám tư nhân rồi lấy nước sát trùng khử trùng giúp cô. “Hơi đau đấy, nhịn một chút.” Nguyên Doanh nói. Hứa Trúc Linh nhịn đau, không hề kêu lên một tiếng nào. Nguyên Doanh vừa bôi thuốc vừa nói: “Mặt cô bị sao thế?” “À… cái này. Tôi… tôi không cẩn thận đập vào cửa, không sao đâu.” Hứa Trúc Linh vội vàng đưa tay lên che mặt, không muốn để Nguyên Doanh quan sát thêm. “Cô đi thăm Cố Thành Trung à?” “Anh biết ư?” Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc, nhưng cô suy nghĩ thêm thì cũng hiểu. Hai người là bạn bè tốt nhất của nhau, hơn nữa anh ta còn là bệnh viện. Gặp nhau ở gần bệnh viện thì còn có thể là vì điều gì nữa chứ. “Bệnh của anh ấy có nghiêm trọng lắm không?” “Lần này đỡ hơn lần trước nhiều. Lần trước phải rửa ruột, lần này chỉ là tiêu chảy mà thôi. Dựa theo tốc độ sinh ra kháng thể của cậu ấy thì tin rằng sẽ bình thường nhanh thôi.” Hứa Trúc Linh nghe thế thì có chút kinh ngạc, lần trước… sao lại còn lần trước nữa chứ? “Vì sao anh ấy lại phải rửa ruột?” “Lần trước ở núi Hòa Thiên, cô cho cậu ấy ăn rất nhiều đồ ăn vặt, cô quên rồi à?” Nguyên Doanh có chút thắc mắc, anh ta còn tưởng rằng Hứa Trúc Linh đã gặp Cố Thành Trung rồi nên mới nói rõ ra như thế. Nhưng… cô lại không biết gì cả. Hứa Trúc Linh nghe thấy Nguyên Doanh nói thế thì trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy. Hóa ra đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nhập viện. Quả nhiên cô là thứ phiền phức, đã không giúp được cái gì rồi còn hại anh phải nhập viện nhiều lần đến thế. Cô có tư cách gì để làm vợ chưa cưới của anh chứ? “Dường như tâm trạng của cô không tốt lắm, có phải là tôi nói sai cái gì rồi không?” “Không có, bác sĩ Doanh, xin anh hãy chăm sóc Cố Thành Trung. Chuyện hôm nay anh đừng nói cho anh ấy biết. Tôi lén tới, nếu anh ấy biết tôi bị thương thì chắc chắn sẽ sốt ruột.” “Tôi biết rồi.” “Vậy tôi về trường trước đây, tôi còn có việc…” Hứa Trúc Linh nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra ngoài. Nguyên Doanh nhìn thấy cô ngồi lên xe taxi thì mới yên lòng. Anh ta đi vào bệnh viện thì nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm một đóa hoa bách hợp, anh ta nói: “Từ khi nào mà cậu có sở thích này rồi?” “Khách không mời mà đến đưa tới.” “Đối tượng ra mắt của cậu à?” Cổ Thành Trung đã nói cho Nguyên Doanh biết chuyện này nên anh ta biết rất rõ. “Khương Anh Tùng đã bị trừ lương rồi. Làm việc không tốt, để người không có phận sự đi vào đây.” “Vừa nhìn là đã biết cô chiêu nhà họ Trình kia cũng chẳng phải là hạng người hiền lành gì! Có khi nào cô ta sẽ làm gì đó với Hứa Trúc Linh không?” “Cô ta dám ư?” Cố Thành Trung híp mắt, trong đôi mắt anh có chút khát máu. Mỗi người đều có giới hạn của mình, anh có thể tha thứ cho Trịnh Anh làm xằng làm bậy cũng bởi vì anh không quan tâm. Nhưng nếu như cô ta không biết điều, trêu chọc Hứa Trúc Linh thì cũng đừng trách anh không nể mặt ông Trình. Cố Thành Trung nghĩ tới Hứa Trúc Linh, không biết vì sao mà đột nhiên anh lại có chút không yên. “Khi nào tôi mới có thể xuất viện, lần này chỉ là tiêu chảy, vì sao phải nằm viện chứ?” “Cũng sắp rồi, quan sát thêm nửa ngày là được rồi.” “Càng nhanh càng tốt, tôi sợ lâu quá sẽ lộ mất. Đến lúc đó sẽ khiến cho Hứa Trúc Linh lo lắng.” Nguyên Doanh nghe thế thì nhếch môi, anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại kiêm chế được, không nói thêm câu nào. Hứa Trúc Linh về trường với tâm trạng phức tạp. Cô không thể nào chú tâm nghe giảng được nữa. Những lời mà Trịnh Anh cứ như một tảng đá đè nặng trong lòng cô khiến cho cô không thể nào thở nỗi. Lúc Hứa Trúc Linh sắp tan học thì Cố Thành Trung gọi điện thoại tới. Cô sợ tới nỗi run cả người, cũng không dám nhận, không dám từ chối. Chỉ có thể giả vờ như không ai nghe. Anh gọi mấy cuộc, cuối cùng gửi một tin nhắn tới. “Trúc Linh, ngoan ngoãn đợi anh ở trường. Tối nay anh tới đón em, chúng ta đi ăn cơm.” Anh muốn tới tìm mình ư? Không được không được, mình là kẻ gây họa, chỉ làm liên lụy đến anh thôi. Trái tim của Hứa Trúc Linh loạn như ma, cũng không quan tâm là đang học mà trực tiếp xách cặp rời đi. Thầy giáo đứng trên bục giảng thấy thế thì gõ mặt bàn mấy cái: “Cô kia, cô làm gì thế hả. Đây là lớp học đó.” Đây là buổi tọa đàm nên các cấp đều tới—— Ngôn Phúc Lâm cũng có mặt. Mục đích của anh ta rất đơn giản, bởi vì Hứa Trúc Linh ở đây anh ta mới tới. Ngôn Phúc Lâm thấy Hứa Trúc Linh ra ngoài thì lo lắng cho cô nên cũng vội vàng đi theo.