Thang máy dừng lại tại tầng 5, lúc cửa thang máy vừa được mở ra. Mạnh Hùng nhìn thấy có rất nhiều ký giả, ngồi trước mặt một người đàn ông và một cô gái. Cặp mắt của Mạnh Hùng, liền hiện lên vẻ nghi ngờ. Anh và Tràn Hạo bước tới đứng sau lưng các vị ký giả. Tràn Hạo nhìn Kiều Nhi rồi huých Mạnh Hùng một cái. “Cô ta là Kiều đại luật sư, mà tôi nói với cậu.” Mạnh Hùng quan sát từng cử chỉ, động tác và thần thái của Kiều Nhi. Anh chắc chắn cô là cô gái hôm trước, anh gặp tại Bar Night Angel. Nhưng hôm trước, cô là một cô gái phống khoáng, nét cười luôn hiện ra trên khuôn mặt cô. Còn bây giờ, cô mặc trên người bộ váy công sở. Áo vest và váy ngắn màu đen, áo sơ mi trắng, bó sát cặp ngực căn tròn kiêu gợi của mình. Nhìn vào thật chững chạc, nghiêm túc và chuyên nghiệp. Trên khuôn mặt cô không còn vẻ lí lắc của ngày hôm trước, thay vào đó là nét mặt nghiêm trang và trầm tĩnh. Kiều Nhi từ trên dùng cặp mặt sắc bén, quan sát đám ký giả ngồi đối diện  với mình ở phía dưới. Một tên ký giả đeo kính, đưa ra câu hỏi đầu tiên. “Kiều đại luật sư, sao tập đoàn Martin lại mời cô gia nhập, làm luật sư đại diện cho họ?” Kiều Nhi nhìn anh ta, nở nụ cười duyên dáng nói. “Anh bạn này, việc này tôi nghĩ anh nên trực tiếp đi hỏi tập đoàn Martin thì tốt hơn. Tôi cũng không biết, tại sao họ lại chọn tôi.” Kiều Nhi cười trả lời một cách lưu  loát. Anh ký giả không chịu thua, liền hỏi câu kế tiếp. “Kiều đại luật sư, có người nói cô muốn dùng vụ kiện vừa rồi, để làm tên tuổi của mình, nổi tiếng hơn. Chứ không phải vì lòng tốt, mà giúp đỡ nạn nhân kia.” Kiều Nhi nhìn anh ta bằng cặp mắt khinh thường, cô đưa ngón trỏ lên làm động tác số 1 nói. “Thứ nhất, tên tuổi Kiều đại luật sư của tôi, không cần phải nhờ vào bất cứ vụ kiện gì, để gia tăng thêm danh tiếng. Nếu trước khi anh tới đây, có làm một chút nghiên cứu về tôi. Anh sẽ biết trong vòng 2 năm nay, bất cứ vụ kiện nào, Kiều Nhi tôi tiếp nhận điều thắng, thì anh sẽ không đưa ra một câu hỏi ngu xuẩn như vậy.” Lúc nghe Kiều Nhi nói vậy, sắc mặt của tên ký giả liền tối xẩm. Kiều Nhi nhìn anh ta, đưa hai ngón tay lên kiêu ngạo nói tiếp. “Thứ nhì, tôi chưa từng nói qua, tôi là một vị luật sư tốt. Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một đại luật sư mà thôi.” Khi nghe những lời nói sắc bén này của Kiều Nhi, trong lòng Mạnh Hùng cảm thấy khâm phục. Anh không ngờ cô gái này lại kiêu căng như vậy. Lời nói sắc bén làm người ta không thể nào biện bạch lại được. Đúng thật không hổ danh đại luật sư. Lúc này một người đàn ông vô cùng tuấn tú đứng lên. Anh có khuôn mặt lại giữa Trung và Pháp. Sống mũi cao, cặp mắt sâu thẫm màu xanh, làn da trắng. Dáng người cao lớn, mặc trên người âu phục màu xanh da trời. Minh Dạ Collin đứng lên, nhìn đám ký giả nói. “Văn phòng luật Collin của tôi, rất vinh hạnh được gia nhập vào tập đoàn quốc tế Martin. Kiều đại luật sư, sẽ thay tôi làm luật sư đại diện cho họ.” Nói xong anh choàng tay qua vai Kiều Nhi, để đám ký giả chụp hình. Nhìn hành động này của Minh Dạ Collin, Mạnh Hùng cảm thấy khó chịu, hai tay đặt trong túi quần, bất giác nắm chặt lại. Anh nheo cặp mắt của mình lại, nhìn hai người bọn họ, rồi nói với Trần Siêu. “Cậu điều tra hắn cho tôi.” Trần Siêu nhìn theo ánh mắt của Mạnh Hùng, anh nhìn thấy Minh Dạ Collin đứng phía trên, đang ôm Kiều Nhi. Trần Siêu thầm nghĩ, chắc chủ nhân có ý với Kiều đại luật sư. Kiều Nhi đứng bên cạnh Minh Dạ Collin, cô có cảm giác, một ánh mắt vô cùng nguy hiểm đang nhìn vào cô. Lúc Kiều Nhi nhìn về hướng Mạnh Hùng đang đứng. Anh đã cùng Tràn Hạo rời khỏi phòng hội nghị. Kiều Nhi có cảm giác, giống đêm hôm trước tại Bar Night Angel. Một ánh mắt sắc bén nhìn chầm chầm vào cô. Cô chắc chắn lần này không phải là cô đa nghi. Kiều Nhi nhìn Minh Dạ Collin nói. “Em cảm giác, có ai đó đang theo dõi em.” Minh Dạ Collin nhìn cô bật cười nói. “Anh nghĩ, em lại phát bệnh nghề nghiệp. Cứ nghi này nghi nọ suốt ngày.” Kiều Nhi đánh lên tay Minh Dạ Collin nói. “Anh không giúp thì thôi, sao còn chọc em.” Hai người vừa nói vừa rời khỏi khách sạn The Palm. Mạnh Hùng đứng ngoài bang công, của nhà hàng trong khách sạn. Có gì đó làm lòng anh cảm thấy bồn chồn không yên. Cầm điếu cigar trong tay, cặp mắt sâu thẳm nhìn ngoài trời tối tâm. Màn đêm của Paris yên tịnh vô cùng. Những ánh sao lấp lánh trên bầu trời, làm không gian trở nên thoải mái và lãng mạn hơn. Mạnh Hùng một tay cầm điếu cigar, tay còn lại đặt trên lang can. Trong lòng anh có một cảm giác từ trước tới nay chưa từng có. Mạnh Hùng không biết cảm giác đó là gì. Anh chợt nhìn thấy Kiều Nhi và Minh Dạ Collin, hai người cử chỉ thân mật bước ra từ cửa khách sạn. Không biết vì sao, trong lòng Mạnh Hùng vang lên cảm giác phẫn nộ. Anh bất giác bớp nát điếu cigar trong tay. Mạnh Hùng cau mày nhìn theo bóng dáng của Kiều Nhi, đến khi cô ngồi vào trong xe của Minh Dạ Collin, rời khỏi khách sạn The Palm. Mạnh Hùng nhìn theo chiếc xe, đang phóng đi thật nhanh trong bống tối. “Ngày mai hẹn gặp Lucas Martin cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng của anh, vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Trần Siêu nghe anh nói liền cung kính đáp. “Dạ, thuộc hạ biết.”