Tổng tài bá đạo thật trẻ con

Chương 85 : Khiêu khích

Khiêu khích “Cô ấy vào vòng trong rất kỳ lạ sao? Cô ấy là sinh viên giỏi đó! Diễn xuất tốt như thế, không vào vòng trong mới lại” Nghe giọng điệu của Mục Nhiễm Tranh, cực kì tán thưởng Tô Lạc Ly. “Vì thế, sao cậu có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này để vai kề vai với Tô Lạc Ly chứ?” Phùng Khiêm giơ hai tay ra nhún vai. Mục Nhiễm Tranh nhìn Phùng Khiêm, không hiểu anh có ÿ9ì. “Tôi cũng nghe ngóng qua cho Lạc Ly, vài chuyên gia trong hội bình xét lần này cực kì hài lòng với biểu hiện của Tô Lạc Ly, lần này khả năng cô ấy đoạt giải rất lớn, tám chín phần mười là cô ấy!” Mắt Mục Nhiễm Tranh sáng lên, về chuyện Tô Lạc Ly vào. vòng trong, anh không thấy kỳ lạ chút nào, nhưng kết quả một vai nữ thứ phụ giành được giải tân binh, thật sự là hiếm có. “Tôi còn nghe nói bên phía đoàn phim “Yên hồng thiên hạ’ không chuẩn bị đi thảm đỏ cùng nhau, đến lúc đó cậu có thể cùng đi thảm đỏ với Lạc Ly, nhỡ đâu Lạc Ly thật sự đoạt giải, cậu cũng đoạt giải thì sao?” Phùng Khiêm lập tức võ tay: “Cậu nói có phải rất hay hay không?” Mục Nhiễm Tranh nghĩ kĩ một hồi, đối với anh mà nói, đó là dụ hoặc rất lớn! Phùng Khiêm thấy Mục Nhiễm Tranh dường như hơi dao động, lập tức nói tiếp: “Cậu nhất định đừng bỏ qua cơ. hội này, đến lúc đó hai người mỗi người một cúp, khiến người khác chú ý thế nào chứ?” “Được, em đi!” Mục Nhiễm Tranh võ đùi. Phùng Khiêm liền thở phào một hơi. Từ lúc còn ở nước ngoài, Phùng Khiêm đã biết tên nhóc. Mục Nhiễm Tranh này có ý với Tô Lạc Ly, lôi Tô Lạc Ly ra chắc chắn có tác dụng! Quả nhiên! Vì Tô Lạc Ly bên này vẫn đang quay “Khuynh quốc khuynh thành”, bên phía đoàn phim vì không để lỡ thời gian, chỉ có hai ngày trao giải mới cho diễn viên nghỉ. Vì thế, đến lúc đó, Tô Lạc Ly trực tiếp đi từ Diêm Thành tới nơi tổ chức lễ trao giải. Từ Tinh Như lập tức đưa lễ phục tới. Tối đến, đã dừng quay, lúc này Tô Lạc Ly mới mặc thử lễ phục của mình. Không khác lắm với lễ phục lần trước Từ Tinh Như đặt cho Tô Lạc Ly, cũng là một bộ lễ phục màu hồng nhạt. Chỉ là lần này lễ phục rõ ràng đắt tiền hơn một chút, hoa văn phía trên dùng sợi vàng móc lên, rực rỡ gấm hoa, không nhìn kỹ thì không thấy rõ, nhìn từ xa, sợi vàng mới từ từ sáng lấp lánh. Bộ này cực kì phù hợp với nữ diễn viên mới vào nghề như Tô Lạc Ly. Kích cỡ vừa chuẩn, Tô Lạc Ly cởi ra, chờ mai rồi mặc. “Cốc cốc cốc…” €ó người gõ cửa. Tô Lạc Ly đặt lễ phục lên sofa rồi đi ra mở cửa. Vừa mở ra, vậy mà lại nhìn thấy Tô Nhược Vân. Sau khi rời khỏi đoàn phim “Yên hồng thiên hạ” lúc. trước, Tô Lạc Ly thật sự không hề cùng xuất hiện với Tô Nhược Vân. Mặc dù cô biết Tô Nhược Vân cũng quay phim ở Diêm Thành, nhưng mãi cũng không thấy. “Chị, lâu rồi không gặp” “Nửa đêm canh ba, có chuyện gì?” Tô Lạc Ly không định cho cô ta vào trong. Tô Nhược Vân duỗi tay đẩy Tô Lạc Ly, đi thẳng vào. phòng. “Đến cửa cũng không cho vào, đây là cách đón khách của chị sao?” Tô Lạc Ly cười lạnh: “Chủ còn không mời, cố tình xông vào, đây là cách làm khách của cô sao?” Đối với sự ngang ngược vô lý của Tô Nhược Vân, dường như Tô Lạc Ly đã quen rồi. “Nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Tô Nhược Vân xoay người mỉm cười. “Nghe nói chị muốn tranh với tôi giải nữ phụ xuất sắc nhất?” Giọng nói của Tô Nhược Vân dường như rít lên, giọng điệu tràn đầy khinh thường. “Xin lỗi, hội bình xét lại cứ chọn tôi” Tô Nhược Vân trừng mắt nhìn Tô Lạc Ly. “Dựa vào chị cũng dám tranh với tôi, tôi nói cho chị biết, chị sớm chết tâm đi. A Dịch là của tôi, nhà Mộ Dung, ảnh hậu tương lai, đều là của tôi, đến giải tân binh ngày mai cũng là của tôi!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, dường như hận không thể nuốt Tô Lạc Ly vào bụng. Tô Lạc Ly bỗng bật cười. Nụ cười này khiến Tô Nhược Vân không hiểu ra sao, lẽ nào chị ta tức quá sao? Tại sao lại cười chứ? “Chị cười cái gì?” “Cười cô quá tự ti” “Tôi tự tỉ? Nực cười!” Tô Nhược Vân nhịn không được hừ lạnh một tiếng. “Nếu cô không tự ti, cần gì đến chỗ tôi khoe khoang? Nếu cô có tự tin tuyệt đối có thể khống chế những thứ cô vừa nói, cái gì Mộ Dung Dịch, cái gì nhà Mộ Dung, cả ảnh hậu và giải tân binh gì đó nữa, cô cần gì đến chỗ tôi thể hiện chứ?” “Nói cho cùng vẫn là sâu trong lòng cô không tự tin, nếu cô tự tin nắm chắc tất cả, vậy có thể bình chân như vại chờ tôi bị loại, đến lúc đó lại châm chọc tôi, há chẳng phải càng sung sướng hơn sao?” Những lời này của Tô Lạc Khi khiến mặt Tô Nhược Vân lúc trắng lúc đỏ. Đúng là bị cô nói trúng rồi! Tô Nhược Vân đến đây một chuyến, chính là muốn thăm dò thái độ của Tô Lạc Ly. Mặc dù lần này Quốc tế Nghệ Tân ra sức nâng cô ta lên vị trí nữ phụ xuất sác nhất, cũng không chắc rằng bên phía Tô Lạc Ly có hành động gì hay không. “Được rồi, không còn sớm nữa, vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho lễ trao giải ngày mai đi, tôi còn chờ cô tỏa sáng làm mù mắt chó của tôi đấy!” Tô Lạc Ly đi tới cửa, mở cửa phòng ra. Cô làm tư thế “mời”: “Không tiễn” Tô Nhược Vân liếc qua sofa, bên trên đặt một bộ lễ phục. mà không che chắn gì, màu hồng nhạt. €ô ta thuận tay cầm lên. “Đây là lễ phục chị mặc ngày mai sao? Ha… cũng chỉ có nghệ sĩ công ty thấp kém như chị mới chọn loại màu này” Bỗng Tô Nhược Vân buông tay, lễ phục rơi thẳng xuống đất. “Chao ôi, quả thật rất xin lỗi! Không cẩn thận lỡ tay rồi” Tô Nhược Vân lại không cẩn thận cầm cốc thuốc nước trên bàn, lại không cẩn thận làm đổ nước ra sàn, không lệch chút nào, vừa đẹp đổ lên bộ lễ phục. Thuốc nước bắn ra xung quanh… °GÖn Tô Lạc Ly vừa đứng ở cửa, lúc cô phát hiện ra ý đồ của Tô Nhược Vân đã không kịp ngăn cản nữa. “Chao ôi, quả thật ngại quá, chị, thật sự tôi không cố ý, chị người lớn rộng lượng, chắc chản sẽ không so đo với †ôi đúng không? Haha…” Tô Nhược Vân che miệng cười. Tô Lạc Ly hận không thể xé rách khuôn mặt kia của cô †a, nhưng cô biết, làm thế cũng không có tác dụng gì. Tô Nhược Vân lắc eo đi đến trước mặt Tô Lạc Ly. “Nếu chị cần lễ phục, có thể đến tìm tôi, tôi là thiếu phu nhân tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, chỉ vài phút là có thể có lễ phục” “Cảm ơn cô!” Tô Lạc Ly không mang thiện ý nói lớn tiếng. “Không cần khách sáo” Ngay khi Tô Nhược Vân chuẩn bị ra khỏi cửa, Tô Lạc Ly duỗi chân ngáng đường, Tô Nhược Vân còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng làm hỏng lễ phục của Tô Lạc Ly, hoàn toàn không hề ngờ được. Cả người ngã thẳng về phía trước! “Ôi..” Ngã vồ ếch trên mặt đất. “Tô Lạc Ly, chị… ái tôi sao lại không cẩn thận thế chữ, ngã đau rồi, thiếu gia Mộ Dung sẽ đau lòng đó” Tiếp đó, Tô Lạc Ly đóng cửa “rầm” một cái. Tô Nhược Vân nằm nhoài trên mặt đất nửa ngày mới đứng dậy. Cô ta dùng sức đá vào cửa. “Tô Lạc Ly, chị đợi đó cho tôi!” Tô Lạc Ly đi về phía bộ lễ phục của mình, mặc dù đã trút giận, nhưng lễ phục của cô cũng hỏng rồi.