Khi mặt trăng từ từ xuống núi, mặt trời từ từ nhô lên, một ngày mới lại tới. Gió khẽ thổi bay lớp rèm cửa màu lam, thổi lên cơ thể người anh. Đôi mắt màu lam nhạt sáng như lưu ly, lúc này nhuộm màu đỏ tươi, tóc anh hơi hôn loạn, biểu cảm trên mặt mang theo nét mệt mỏi rã rời. Nhưng dù cho chật vật như thế, cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ ngoài đẹp đẽ của anh. Một đêm khó khăn cuối cùng cũng kết thúc. Tiếng mở cửa truyền tới. Cửa mở ra. Vương Vĩ đi vào, trong tay bê một chiếc ly không trong suốt, không nhìn thấy chất lỏng bên trong, bên trên còn cắm một chiếc ống hút. “Thiếu gia, đỡ hơn chưa?” Vương Vĩ đi tới bên cạnh Ôn Khanh Mộ. Ôn Khanh Mộ lặng lẽ đứng dậy: “ “Uống chút đi, sẽ đỡ hơn” Ôn Khanh Mộ nhận lấy chiếc ly kia từ trong tay Vương Vĩ, chất lỏng ấm nóng đi vào trong cơ thể, quả thật đỡ hơn. Một ly chất lỏng rất nhanh đi vào trong cơ thể Ôn Khanh Mộ, anh tiện tay vứt đi, chiếc ly rơi vào trong thùng rác. “Chuẩn bị xe” “Thiếu gia, không bằng hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi” Vương Vĩ cẩn thận hỏi dò. “Hôm nay phải tham gia lễ đính hôn, chuẩn bị quần áo giúp tôi.” “Vâng” Ôn Khanh Mộ sải bước đi thẳng ra cửa. Vương Vĩ lặng lẽ thở dài, biết rằng tâm trạng Ôn Khanh Mộ không tốt, cũng không dám ngăn anh lại. Sau đêm trăng tròn, quả thật tâm trạng Ôn Khanh Mộ rất kém, anh là một thể kết hợp, một thể kết hợp bị phong ấn. Gia tộc ma cà rồng không chấp nhận anh, xã hội loài người cũng cần che giấu đủ điều. Thật sự không biết cái phong ấn chết tiệt kia lúc nào mới có thể gỡ bỏ? Cả ngày hôm nay ở công ty, tâm trạng Ôn Khanh Mộ cực kì kém, gần nhưng mỗi người đến phòng làm việc của anh đều bị mắng xối xả. Khuôn mặt âm trầm của anh khiến ai nấy đều nơm nớp lo sợ, thậm chí đến thở mạnh cũng không dám. Trong phòng họp Mỗi người của bộ phận phát triển game đều cực kì lo sợ, hôm nay tâm trạng Ôn Khanh Mộ không tốt, đây là chuyện ai cũng biết. Thế nhưng, cuộc họp hôm nay lại không thể không mở. Dark Region khởi nghiệp nhờ game, những năm gần đây, ngành game ngày càng cạnh tranh khốc liệt. Mà Dark Region từ đầu đến cuối đều ở thế bất bại, bất luận game quy mô lớn hay game quy mô nhỏ, và cả game điện thoại, game do Dark Region tạo ra luôn nằm trong top mười. Đặc biệt là game quy mô lớn mà Dark Region tạo ra, nếu một người chơi game chưa từng chơi, vậy có thể nói người này căn bản chưa từng chơi game. “Một tháng trước, yêu cầu tôi đưa ra là gì?” Giọng nói trầm khàn của Ôn Khanh Mộ giống như tiếng vọng lại từ địa ngục. Người của bộ phận phát triển game đều là do Ôn Khanh Mộ tự tay đào tạo, phải biết rằng nòng cốt của bộ phận này chính là bản thân Ôn Khanh Mộ, anh mới là thiên tài phát triển game. Vì thế, đối với bộ phận này, yêu cầu của anh cực kì cao. Sau lưng bọn họ thầm gọi Ôn Khanh Mộ là đại ma Vương. Quả thật anh chính là đại ma vương. Không ai dám nói gì. “Rầm!” Tay Ôn Khanh Mộ đập xuống bàn, trên bàn liền đập thành một cái lỗ. “Các người điếc sao? Nói mau!” Giọng nói trầm thấp của Ôn Khanh Mộ lại vang lên lần nữa. Rõ ràng không có gầm thét gắt gỏng, âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cực kì đáng sợ. €ó vài người nuốt nước bọt, pháp không trách chúng (*), chỉ cần mọi người đều không nói gì, chủ tịch Ôn cũng không làm gì được. Ngay lúc này, điện thoại của Ôn Khanh Mộ reo lên. Trong phòng họp yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại cực kì chói tai. Mẹ ơi! Là ai chán sống thế, vậy mà dám gọi điện cho đại ma vương? A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Mong là đại ma vương nghe xong điện thoại, có thể rời đi sự chú ý. Thế nhưng, bọn họ thấy gì chứ? Khóe môi Ôn Khanh Mộ khẽ thả lỏng, sau đó, kéo thành nụ cười! ĐM… Thấy ma rồi sao? €ó người thậm chí còn dụi mắt, nghi ngờ mắt mình mù rồi! Ôn Khanh Mộ nghe điện thoại: “Alo, sao mới một ngày không gặp đã nhớ tôi rồi?” Tô Lạc Ly ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, thật sự hận không thể lập tức ném điện thoại vào bồn cầu! “Anh nghiêm chỉnh chút được không?” “Tôi rất nghiêm chỉnh” “Tối qua anh đi vội quá, quên không nói cho anh biết nơi tổ chức lễ đính hôn, ở khách sạn Emgrand, chúng ta gặp nhau ở đâu? Hay là tôi đi thẳng tới khách sạn Emgrand, đến lúc đó gặp nhau ở cửa?” Tô Lạc Ly nói một hơi, không hề để ý đến trò “rất nghiêm chỉnh” của Ôn Khanh Mộ chút nào. “Tôi đến đón cô” “Vậy vẫn ở chỗ cũ, tắt trước đây, tôi bận” Tô Lạc Ly không cho Ôn Khanh Mộ có cơ hội tiếp tục “rất nghiêm chỉnh”, trực tiếp ngắt máy. Ôn Khanh Mộ dần nở nụ cười, rõ ràng đã ngắt máy, nhưng vẫn nhìn chăm chằm màn hình điện thoại mà ngây người. Khiến tất cả mọi người trong phòng họp ngơ ngác! Ôn Khanh Mộ tỉnh táo trở lại, đứng thẳng lên: “Tan họp!” Nói xong, đi thẳng ra ngoài phòng họp. Đã không chờ được muốn gặp cô. Thế nhưng, anh xem nhẹ một vấn đề, từ lúc nào đã muốn gặp cô thế này rồi? Sau khi Ôn Khanh Mộ rời đi, tất cả nhân viên bộ phận phát triển trong phòng họp cuối cùng cũng dám nói chuyện. “Có phải chủ tịch Ôn yêu rồi không?” “Người gọi điện tới có phải bà chủ tương lai không?” “Sau này có phải chúng ta nên nịnh nọt bà chủ không?” Gọi điện xong, Tô Lạc Ly nhìn địa điểm trên thiệp mời, ngây người mất hồn. Khách sạn Emgrand. “Ly Ly, chờ lúc anh lấy em, sẽ tổ chức ở khách sạn xa hoa nhất thành phố Z – khách sạn Emgrand, thế nào?” “Ly Ly, anh muốn khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này” Khi mười tám tuổi, lời người đàn ông kia hứa hẹn, cuối cùng cũng thực hiện rồi, chẳng qua thực hiện trên người một cô gái khác mà thôi. Thật là châm chọc. Tô Lạc Ly về khu Rainbow, nhìn đồng hồ, bắt đầu trang điểm thay đồ. Mẹ kế của cô – Vương Vãn Hương đã gọi cho cô hai lần, chẳng qua là nhắc nhở cô, trong lễ đính hôn đừng mất lễ nghĩa, ngoan ngoãn chút. Đến bố ruột của cô cũng gọi cho cô, cũng nói, đừng làm mất mặt nhà họ Tô. Haha… Đã sớm quen rồi, vì từng đau khổ, cũng không thấy không đau nữa. Ôn Khanh Mộ tan làm sớm hơn thường ngày, về hoa viên Crystal, Vương Vĩ đã sớm chuẩn bị sẵn quần áo cho anh. Vest đặt may G.S cao cấp. Thay vest, Ôn Khanh Mộ nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt mê đắm người khác cùng vóc người dưới tác dụng của bộ vest đen cắt may vừa đẹp, càng thêm phần quyến rũ. “Ly Ly, hôm nay nhất định giúp em nở mày nở mặt!” Ôn Khanh Mộ bật ngón cái, rồi thất cà vạt. Cà vạt màu hồng. Màu sắc lắng lơ này diện trên người Ôn Khanh Mộ, không có chút nào không hài hòa, còn khiến cho anh thêm vài phần hấp dẫn. Ôn Khanh Mộ lại soi gương, chắc chắn không chút sai sót nào mới chuẩn bị ra ngoài. Vương Vĩ vội vàng chạy vào: “Thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu giai” Gọi liền ba tiếng, người đàn ông trọc đầu này dường như không thể khống chế được sự hưng phấn trong lòng. “Nói” Ôn Khanh Mộ lạnh lùng nói. “Cậu xem xem ai đến kìa!” (*) Pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng phạm một tội. Cụ thể hơn, khi một quần thể cùng làm một việc gì đó, cho dù hành động ấy có chứa yếu tố vi phạm pháp luật, thì nhà nước cũng sẽ khó dùng pháp luật trừng trị. - ------------------