“Được, tuân lệnh!” Ôn Khanh Mộ thuận thế hôn lên môi Tô Lạc Ly. Bữa trưa. Lúc Ôn Khanh Mộ nhìn thấy từng đĩa thức ăn xanh tươi trên bàn thì bỗng chốc chán ngán. “Sao lại là những món này? Toàn là rau, anh sắp ăn thành thỏ luôn rồi!” Ôn Khanh Mộ ngồi vào bàn, anh rất không vui. “Giờ anh đang dưỡng thương, tất nhiên thức ăn phải thanh đạm một chút rồi.” Bác sĩ cũng đặc biệt dặn dò Tô Lạc Ly, bây giờ là giai đoạn tiêu viêm giảm đau nên ăn uống càng thanh đạm càng tốt. “Ăn chút thịt có thể chết được sao?” Đã mấy ngày rồi anh không được hưởng chút thức ăn mặn...! Với một người đàn ông, thế này đúng là tàn khốc quá, mà sở trường của Tô Lạc Ly là nấu món mặn. Anh đã quen với mấy món mặn của Tô Lạc Ly rồi, bây giờ ngày nào cũng củ cải, cải trắng, rau xanh, đúng là không thể chịu nổi mà! Tô Lạc Ly vẫn nấu món mặn, chỉ là ít dầu ít muối, cũng là món mặn có vị thanh đạm. “Anh có ăn hay không?” “Ăn” Anh nào dám nói không ăn chứ, không ăn thì đói à. Mấy hôm nay Ôn Khanh Mộ ăn cơm đều do Tô Lạc Ly đút. Ôn Khanh Mộ rất hưởng thụ vì được đối đãi như vua thế này, chỉ là thức ăn...! “Em thêm cho anh chút thịt đi, đừng bắt anh ăn rau mãi thế” Vừa ăn, Ôn Khanh Mộ vẫn không quên nhắc Tô Lạc Ly. “Món thịt xào này của em hoàn toàn không so được với trước đây.” “Ăn cơm mà cũng không chặn được cái miệng của anh nữa!” Tô Lạc Ly múc một muỗng cơm lớn đút vào miệng Ôn Khanh Mộ, nhét đầy một miệng Ôn Khanh Mộ. Ôn Khanh Mộ tốn rất nhiều sức mới có thể nuốt cơm trong miệng xuống. “Em muốn mưu sát chồng à?” Ôn Khanh Mộ ăn cơm xong thì Tô Lạc Ly mới bắt đầu ăn. Ôn Khanh Mộ cẩn thận dè dặt sáp đến gần Tô Lạc Ly. “Vợ yêu của anh, nể mặt anh ngoan ngoãn ăn cơm như vậy, có phải tối có thể...!ấy ấy không?” Tô Lạc Ly một mình ăn cơm, hoàn toàn phớt lờ Ôn Khanh Mộ. Đây không phải lần đầu Ôn Khanh Mộ đưa ra điều kiện này. Lần trước cô bị thương, Ôn Khanh Mộ vẫn luôn ở trạng thái kiêng khem. Anh sắp phát điên rồi!.