“Hưng phấn gì thế? Có gì để hưng phấn à?"  Nghe Tô Kiềm Mặc nói thế, Tô Lạc Ly mới yên lòng. Cô nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi lại do dự. Tô Lạc Ly rất biết quan tâm đến cảm xúc của Tô Kiềm Mặc, cô muốn câu này thế nào mới không làm em mình tổn thương. “Chị, anh rể, em có chuyện muốn bàn với anh chị. ”  Trái lại Tô Kiềm Mặc là người lên tiếng trước. “Sao thế em?”  Lần này trực tiếp khiến ý nghĩ của Tô Lạc Ly rối loạn. “Em có vài người bạn ở nơi khác, gia cảnh cũng không khá giả gì, cũng không mua vé  xe về nhà, mà các bạn ấy ăn Tết ở trường thì cô đơn quá. Thế nên em tính hai ngày này mời các bạn đến nhà mình ăn Tết, dù gì cũng có thể ăn sủi cảo, xem Gala năm mới, được không?”  Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ đưa mắt nhìn nhau. Tô Kiềm Mặc nhìn hai người họ. “Có phải anh chị cảm thấy có người ngoài ở nhà không tiện không? Nếu không tiện thì thôi vậy, em đến trường, mang cho các bạn ấy chút thức ăn”  “Sao lại không được à? Trước khi đi dì Phương và Lê Hoa gói rất nhiều sủi cảo rồi, em nghĩ cũng đủ ăn thôi. Em biết nấu sủi cảo mà”  Tô Kiềm Mặc vỗ ngực và nói một cách chắc chắn. “Được rồi, vậy cứ thế đi”  “Vậy chúng ta bàn xong rồi nhé, em đi báo tin vui này cho các bạn của em ngay đây. Vốn dĩ các bạn ấy không thể về nhà cũng đã quá thảm rồi, lần này mấy đứa cùng lớp bọn em có thể chơi vui vẻ rồi!”  Thấy Tô Kiềm Mặc vui vẻ như vậy, Tô Lạc Ly cũng yên tâm. .