Gần đây Mục Nhiễm Tranh cũng ở bên này, mưa như trút nước, anh đang chơi trò chơi trong phòng ngủ của mình, bỗng một cơn gió thổi tới, thổi bay nước mưa lạnh ngắt vào. Vừa khéo ván này cũng kết thúc. Anh đứng dậy, chuẩn bị đóng cửa sổ. “Đm..” Ở cửa nhà Tiêu Mạch Nhiên lại có người! Một nam một nữ! Tính hóng chuyện bẩm sinh, khiến Mục Nhiễm Tranh nhoài người qua cửa sổ, chuẩn bị thăm dò thực hư. Kết quả… “Chú?” Mắt của Mục Nhiễm Tranh vẫn khá tinh, đèn xe vẫn đang sáng, anh nhìn rõ biển số xe, là chiếc La-Ferrari kia của Ôn Khanh Mộ. “Chú và Tiêu Mạch Nhiên? Chuyện gì thế này?” Anh lập tức lấy kính viễn vọng nhìn về hướng đó. Ôn Khanh Mộ không hề muốn vào, mặc dù anh muốn rời khỏi Tô Lạc Ly, nhưng điêu này không có nghĩa là, anh sẽ chọn Tiêu Mạch Nhiên. Hôm nay hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. “Thôi, tôi phải về nhà rồi”“ “Ừ… cũng được, cũng không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Ít nhiều Tiêu Mạch Nhiên cũng hơi thất vọng, nhưng hôm nay Ôn Khanh Mộ đã cho cô một bất ngờ lớn như này, cô cũng không mong gì hơn nữa. “A Khanh, hôm nay thật sự cảm ơn anh” Thật ra, cô không cần có người đón, xe của cô đỗ ở đài truyền hình, nhưng Ôn Khanh Mộ có thể nhớ tới cô vào lúc này, cô vẫn rất cảm động. “Không có gì.” Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền đi về phía xe. Tiêu Mạch Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của anh, lòng thắt lại. “A Khanhl” Ôn Khanh Mộ quay người lại. Tiêu Mạch Nhiên lập tức xông vào màn đêm, chạy tới trước mặt Ôn Khanh Mộ, hôn lên má anh! Với thân phận của Tiêu Mạch Nhiên, đương nhiên cũng là lần đầu chủ động làm loại chuyện này, vì thế, cô lập tức chạy về trước cửa nhà, trước khi vào nhà, cô ngoảnh đầu lại, cô mỉm cười nhìn Ôn Khanh Mộ, sau đó đi thẳng Vào trong. Ôn Khanh Mộ ngây người vài giây, trực tiếp lên xe, rời đi. Trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. “ĐmlI Đây là chuyện gì thế?” Mục Nhiễm Tranh không nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng nụ hôn kia lại nhìn thấy rõ ràng! “Bạn học Tô Lạc Ly, cô bị cắm sừng rồi cô có biết không?” Mục Nhiễm Tranh võ ngực mình, cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự thật này! Mặc dù luôn nói Tiêu Mạch Nhiên và chú mình có gian tình, đến mẹ anh cũng từng thấy Tiêu Mạch Nhiên và Ôn Khanh Mộ ở cùng nhau, cũng cảm thấy Tiêu Mạch Nhiên chính là bạn gái của Ôn Khanh Mộ. Thế nhưng, từ khi tận mắt thấy những chuyện mà Ôn Khanh Mộ làm cho Tô Lạc Ly, Mục Nhiễm Tranh đã hoàn †oàn cho rằng Ôn Khanh Mộ yêu Tô Lạc Ly. Tình huống đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là như nào vậy? Mục Nhiễm Tranh lập tức chuẩn bị gọi cho Tô Lạc Ly, nhưng cô ngất máy, sau đó thì tắt nguồn. “Ơ hay, người phụ nữ này, làm gì thế?” Mục Nhiễm Tranh lại nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, trước giờ Tô Lạc Ly luôn ngủ sớm, chắc là ngủ rồi, để mai gặp mặt rồi nói. Loại chuyện này, nói qua điện thoại cũng không nói rõ ràng được. Tô Lạc Ly chưa hề ngủ, cô chỉ là không muốn nghe máy mà thôi, chỉ muốn yên tĩnh một lát. Tắm xong, uống nước gừng, Tô Lạc Ly cứ luôn ngồi ngây ngốc trên giường, hai mắt trống rỗng. Cô cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, cứ ngồi mãi như thế. Ôn Khanh Mộ cũng không biết vì sao mình lại quay về, vốn kế hoạch của anh là tối nay không về nhà, tốt nhất là để Tô Lạc Ly hiểu nhầm đến cùng. Thế nhưng, ma sai quỷ khiến thế nào mà anh lại lái xe quay về. Chắc là cũng lo lắng cho cô. ‘Vừa vào cửa, dì Phương liền phát hiện Ôn Khanh Mộ không bình thường. Anh cũng dính nước mưa, cả người ướt sũng. “Ông chủ, hay là uống bát nước gừng đi? Nước gừng nấu cho phu nhân vẫn còn một ít, trời lạnh rôi, đừng để bị cảm” “Phu nhân uống nước gừng rồi?” “Uống rồi, thế nhưng, hình như phu nhân không vui lắm, ông chủ đi thăm cô ấy đi” Dì Phương hết sức tác hợp hai người này, suy cho cùng cũng vẫn thương Tô Lạc Ly. Ôn Khanh Mộ nhấc chân đi lên tầng, khẽ mở cửa phòng ngủ, liền thấy Tô Lạc Ly mặc đồ ngủ, dựa vào đầu giường, cứ ngồi như thế. Tô Lạc Ly nghe thấy tiếng động, liền nhìn về phía cửa. Khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Khanh Mộ… Cảm xúc vốn sắp bị đè nén xuống, bỗng chốc lại ùa ra! Trên mặt Ôn Khanh Mộ, còn có vết son nhàn nhạt. Có lẽ là do anh dính chút nước mưa, đã làm mất đi hình dáng ban đầu của vết son, thế nhưng, màu son vẫn còn trên má. Màu son này, Tô Lạc Ly nhớ rất rõ, màu son Tiêu Mạch Nhiên dùng khi quay Chương trình tối nay chính là màu này! Để tránh hở tý là trôi màu, son của diễn viên nữ luôn chống nước, vì thế, cho dù Ôn Khanh Mộ có dính mưa, màu son này vẫn còn. Trắng trợn như này! Ôn Khanh Mộ không để ý đến Tô Lạc Ly, vì hiện giờ anh chỉ muốn đi tắm. Anh trực tiếp đi vào trong nhà tắm, mở vòi nước, cơ thể vốn không cần vội, quan trọng là mặt của anh! Khi lau mặt, cực kỳ dùng sức, dường như không muốn dính chút xíu mùi nào. Chờ khi anh tắm xong đi ra, Tô Lạc Ly vẫn giữ tư thế vừa tồi, anh chỉ lo thân mình, sấy khô tóc, không để ý đến ý kiến của cô. Lúc này, Tô Lạc Ly mở miệng nói. “Không định giải thích một chút sao?” Ôn Khanh Mộ lập tức cười. “Giải thích cái gì?” Nghe thấy lời này, lại nhìn nụ cười bốn cợt trên mặt Ôn Khanh Mộ. Lửa giận của Tô Lạc Ly “đùng đùng” cháy lớn. Anh còn dám hỏi cô giải thích cái gì. Trước mặt vợ mình, đón một người phụ nữ khác, lẽ nào không nên giải thích một chút sao? Không khỏi trơ trến quá rồi chứ? “Anh hỏi tôi?” “Đúng thế, tôi hỏi cô, giải thích cái gì?” Tô Lạc Ly gật đầu, coi như cô hiểu rồi. Ôn Khanh Mộ đang nói với cô, thân phận Ôn phu nhân này của cô chỉ để trang trí mà thôi, với thân phận của cô, cô không có tư cách gì để bắt anh giải thích! “Ôn Khanh Mộ, anh có thể đừng trắng trợn như này được không?” “Tô Lạc Ly, tôi lại muốn hỏi cô, tôi trắng trợn thế nào? Tôi và Mạch Nhiên là bạn lâu năm, tôi đón cô ấy về nhà có vấn đề gì sao? Cô quản lý rộng quá rồi đấy? Không lẽ đến chuyện tôi gặp bạn cô cũng phải quản sao?” Dáng vẻ ngang ngược vô lý của Ôn Khanh Mộ khiến Tô Lạc Ly không biết làm sao. Sao lại khiến chuyện này, giống như là cô làm sai vậy chứ? Tô Lạc Ly quay đầu sang một bên, cắn chặt môi mình, mùi máu tanh bỗng nồng đậm trong khoang miệng cô. Nhất thời không khống chế được, lại cắn rách môi rồi. “Ôn Khanh Mộ, tôi không để ý anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thế nhưng, tôi hy vọng anh bớt bớt lại! Đừng trắng trợn như thế, nhỡ bị Kiêm Mặc nhìn thấy.. “ Lời phía sau, Tô Lạc Ly không nói nữa. Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày. Nụ cười trên mặt Ôn Khanh Mộ hoàn toàn biến mất, ánh mắt hung ác lướt qua khuôn mặt Tô Lạc Ly. “Tô Lạc Ly, cô dám nói lại những lời vừa rồi lần nữa không?” Tô Lạc Ly cười lạnh: “Có gì mà không dám chứ? Tôi nói là tôi không để ý anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng hy vọng anh bớt bớt lại, nhỡ bị Kiêm Mặc…”