Cảnh phim quay trong núi chủ yếu là cảnh của Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh, Tiêu Mạch Nhiên không đến, cũng không có cảnh của cô ấy. Không biết có phải vì cả ngày hôm qua nghỉ ngơi, ngủ cả một ngày hay không, trạng thái của Tô Lạc Ly cực kì tốt. Mục Nhiễm Tranh-cũng bị cuốn theo! “Thành ca, chàng yên tâm, cho dù thiếp chết rồi, thiếp. cũng sẽ bảo vệ chàng an toàn!” Triều Thành bị trọng thương, chỉ còn chút hơi tàn, đối mặt với thích khách, dường như Hạ Phi Tuyết giết đến đỏ cả mắt. Một loạt động tác cực kì lưu loát. Đến đạo diễn cũng chuẩn bị sẵn phải chia cảnh này thành nhiều phần nhỏ, quay từng chút một, kết quả, Tô Lạc Ly một phát ăn ngay. “Tốt!” Đạo diễn hô to một tiếng. Mọi người đều vỗ tay. Cho dù là cảnh võ thuật, Tô Lạc Ly cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, ở trường, những thứ này đều có. môn học riêng biệt, nhưng không phải là môn thông thường, lại thêm không phải con đường quay phim của mỗi người đều đi theo hướng này, vì thế, rất nhiều người đều coi nhẹ. Nhưng Mục Nhiễm Tranh biết, Tô Lạc Ly là một diễn viên toàn năng. Cô là một kẻ điên, cho dù là môn tự chọn cũng đều đạt điểm AI Mục Nhiễm Tranh biết, qua một thời gian nữa, Tô Lạc Ly nhất định sẽ trở thành một ngôi sao từ từ nổi lên. Cô đã được định trước là người hào quang sáng chói! Lúc đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy chạy đến rừng sâu nước độc này, ăn cũng không ngon, đến nơi nghỉ ngơi cũng không có, đi vệ sinh không tiện. Thế nhưng, có thể thấy cảnh so tài diễn xuất giữa Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly, tất cả những điều này đều quên mất. “Nhìn xem, nhìn xem, đây quả thật giống hệt trong sách giáo khoal” Gó lẽ vì đang quay phim ở ngoài, đạo diễn cực kì hưng phấn, mặc dù lúc đầu cảm thấy diễn xuất của Tô Lạc Ly rất tốt, nhưng ông rất ít khi khen cô, dù sao cô cũng là người mới, lo rằng cô sẽ kiêu ngạo tự mãn. Nhưng hiện giờ lại tốt đến mức không khen không đượ! cTiến độ quay phim còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, trời còn chưa tối, ngoài cảnh quay đêm, nhưng cảnh khác đã quay xong toàn bộ. Vì cảnh quay còn lại là cảnh đêm, nên chỉ có thể chờ trời tối mới có thể quay. Trời dần tối đi, để đảm bảo an toàn cho mọi người, đoàn phim chuẩn bị trước rất nhiều đèn pin, vì trong phim cũng cần đốt lửa trại. Người phụ trách nhiều lần dặn mọi người, nếu cần đi vệ sinh, nhất định phải có người đi cùng. Cảnh đêm này, là cảnh Hạ Phi Tuyết ôm Triều Thành chỉ còn chút hơi tàn, hai người cùng thổ lộ cõi lòng. “Tuyết Nhi, nếu ta có thể sống sót quay về, nhất định sẽ lấy nàng làm vợ, đời này nhất định không phụ lòng nàng” Hạ Phi Tuyết mặt mày rạng rỡ: “Thành ca, là chàng nói đấy nhé, thiếp tin rồi” “Vua không nói chơi”. “Vậy nếu có một ngày chàng trở thành hoàng đế, có hậu cung ba ngàn giai lệ thì sao?” “Hậu cung ba ngàn giai lệ sao có thể so được với Tuyết Nhi của ta?” Hạ Phi Tuyết ôm lấy Triều Thành một cách hạnh phúc, trên mặt là nét xấu hổ chỉ có ở thiếu nữ. Ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt hai người. Sống chết có nhau. “Xong!” Đạo diễn hô một tiếng, tất cả mọi người đều hoan hô. Tô Lạc Ly cũng thở phào một hơi, hôm nay thật sự quá mệt mỏi, coi như cũng kết thúc rồi. Mỗi cảnh quay đều có cô! Mục Nhiễm Tranh máu đầy mặt đứng dậy. “Được đó, Lạc Ly, cả ngày hôm nay đều nhập vai nha!” “Đương nhiên, bằng không người nào đó lại gây trở ngại cho tôi!” Tô Lạc Ly mang thâm ý nhìn Mục Nhiễm Tranh. “Ai gây trở ngại cho cô chứ? Rõ ràng hôm nay tôi cũng biểu hiện rất tốt” Ngay khi Mục Nhiễm Tranh đang định lý luận với Tô Lạc Ly, đạo diễn bỗng gọi anh. “Lát tôi quay về lại lý luận với cô!” Nói xong, Mục Nhiễm Tranh chạy thẳng về phía đạo diễn. Tô Lạc Ly khẽ bóp đôi vai mỏi nhừ của mình, ngay lúc này, nhân viên đoàn phim – Bối Bối đi tới. “Chị Lạc Ly, chị muốn đi vệ sinh không?” Bối Bối nhỏ giọng nói thầm bên tai Tô Lạc Ly một câu. Vốn Tô Lạc Ly không muốn đi, đã tối thế này rồi, trong núi vốn dĩ không an toàn. Thấy Tô Lạc Ly không trả lời ngay, Bối Bối liền nói: “Em Tìm một vòng rồi, mọi người không ai đi cả” “Được, chị đi với em” Nhân viên đoàn phim dặn nhiều lần, muốn đi vệ sinh nhất định phải có người đi cùng, đặc biệt là phái nữ. Bối Bối vui vẻ kéo tay Tô Lạc Ly đi ra xa. Vì ở đây là trong núi, đi vệ sinh đều phải đi xa chút, tìm một nơi mọi người không nhìn thấy để giải quyết. Là diễn viên, đương nhiên phải đi quay ngoại cảnh, gần như đã quen rồi. Bối Bối là một cô bé cực kì cởi mở, trên đường rất nhiệt tình nói chuyện với Tô Lạc Ly. Hơn nữa còn khen Tô Lạc Ly hết lời. Bất giác đã đi rất xa, Tô Lạc Ly quay đầu lại nhìn, vẫn còn có thể nghe thấy mang máng tiếng nói chuyện của nhân viên đoàn phim. “Bối Bối, ở đây đi, đừng đi xa quá” “Trời ơi, chị Lạc Ly, chị không biết đấy, nhân viên đoàn phim ở đây có không ít người đáng ghét lắm, chuyên lợi dụng cơ hội nhìn trộm phụ nữ, chúng ta vẫn nên đi xa chút nữa đi” Nhân viên trong đoàn phim nhân lúc làm việc lợi dụng phụ nữ, loại chuyện này đoàn phim nào cũng có. Tô Lạc Ly cũng không nói gì nữa, mà đi về phía trước một chút. . truyện kiếm hiệp hay Về sau, dường như đến tiếng của đoàn phim cũng không nghe thấy nữa. “Bối Bối, được chưa? Nguy hiểm lắm rồi, ở đây thôi” Bối Bối nhìn rồi gật đầu: “Vậy được, chị Lạc Ly, em giải quyết chút, chị chờ em” Tô Lạc Ly gật đầu. “Nhất định chị đừng bỏ em ở đây mà chạy mất nhé!” Bối Bối mặt mày lo lắng. Tô Lạc Ly nghe thấy Bối Bối nói lời này lại hơi yên tâm. Thấy Bối Bối ra sức dẫn cô đi ra xa, cô còn khẽ lẩm bẩm, có khi nào cô bé này sẽ hại cô không? Cô dính bãy chịu thiệt quá nhiều lần, từ nhỏ đã đấu trí đấu dũng với Tô Nhược Vân. Cô bé này nói như vậy, cô cũng yên tâm. Hơn nữa, cô bé Bối Bối này, số lần tiếp xúc với nhau cũng khá nhiều, là một cô bé tâm địa lương thiện, có lẽ sẽ không hại cô. “Em mau đi đi, chị không đi đâu đâu” “Chị Lạc Ly, nhất định chị đừng bỏ em lại, em đi rồi về, nhanh thôi!” Bối Bối lại dặn vài lần nữa, lúc này mới rời đi. Giờ là mùa hè, trong núi khá nhiều muỗi, không lâu sau Tô Lạc Ly đã bị đốt vài phát. Ngay khi cô đang ra sức chiến đấu với muỗi, liền phát hiện Bối Bối đã đi khá lâu rồi. Không phải là bị tiêu chảy chứ? “Bối Bối, em không sao chứ?” Không có ai trả lời. “Bối Bối?” Tô Lạc Ly lại gọi một tiếng, vẫn không có ai trả lời. TÁC Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh! Là tiếng của Bối Bối. Gay go rồi, không lẽ cô bé này gặp phải thú dữ sao, hay ỗi độc cần, ngất rồi? Tô Lạc Ly liền vén bụi cỏ đi vào trong. Thế nhưng, nào có thấy bóng dáng của Bối Bối? “Bối Bối..” Tô Lạc Ly gọi to. Vẫn không có tiếng trả lời. Lúc này, Tô Lạc Ly luống cuống. Ở đây là núi hoang chưa khai phá, trời lại tối thế này, đi đâu tìm chứ? Tô Lạc Ly thâm nghĩ phải nhanh chóng quay về đoàn phim, tìm người tới, giúp đỡ cô. Thế nhưng, lúc này cô mới phát hiện, không thấy đoàn phim nữa!