Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Chương 7 : Chấp thuận đề nghị
Cô tự dưng vuốt ve bàn tay chai sần rám nắng của mẹ cô và mở giọng ngọt ngào thực nhỏ như thể cô đang lầm bầm cho cô nghe.
- Mẹ, nếu mẹ được chuyển vào căn nhà lớn hơn, tiền được chu cấp hàng tháng khỏi phải nặng nhọc đi giao báo hàng ngày thì....
Mẹ cô nhíu mày, nhìn cô có chút khó hiểu, sao mới đi có một buổi mà trở về liền nói nhiều thứ kỳ lạ với bà như vậy. Chẵng lẽ có điều gì sắp xảy ra sao?
Trong lòng bà bất an.
- Hy Hy, con là muốn nói gì cái. Mẹ không hiểu cái gì cả. Con nhắc lại xem.
- Không có gì, chỉ là lảm nhảm một số chuyện vướng bận ấy mà. Con trở về phòng đây.
Cô mới chút như vậy đã bị doạ sợ; gương mặt tái xanh không giấu được vẻ sợ hãi. Cô bực dọc, sao cô lại dính vào cái chuyện rắc rối thế này cơ chứ?
Nhìn cô khuất dần sau cửa, mẹ cô mới lắc đầu khó hiểu mà nói với bà cô.
- Mẹ ạ, tâm tư của tuổi trẻ con thật chẳng thể hiểu nổi. Suốt ngày lầm bầm lầu bầu.
Cô khoá cửa thật chặt để chắc chắn mẹ cô không thể xông vào. Cô liền lấy trong túi ra hợp đồng ra mà dòm ngó, cô đọc kỹ lại một lần nữa, vẫn là không có gì thất thường để cô phàn nàn, hoàn toàn đều có lợi cao chất ngất cho cô.
Liệu cô có nên đồng ý không đây? Quả thực cô nghĩ đi thì nghĩ lại, hoàn toàn cô không dính vào chuyện của họ. Tập đoàn Lăng thị lớn như vậy, họ đã chắc chắn sẽ ra mặt chịu trách nhiệm cho cô thì liền giữ lời. Nếu không, cô sẽ là mối nguy hại đối với họ, chỉ một vết nhơ như cô lan truyền ra ngoài thì Lăng thị liền sau một đêm biến mất khỏi thường trường vì thế họ hoàn toàn không thể uy hiếp cô điều gì.
Với lại, cô được sử dụng free chồng của người ta, một hàng cực phẩm như vậy, sao lại thiệt cái gì đâu? Dù sao, cô cũng đã nhìn thấy Tích Lãng trên báo chí cũng từng mơ ước anh ta là chồng cô tương lai, nhưng đâu biết hiện tại lại có thể trở thành sự thật. Nói tóm gọn lại, cô đồng ý thì cô sẽ phát tài. Một hai đều cô chiếm lĩnh.
Cô lắc đầu, xua đi suy nghĩ vừa rồi, cô hiện tại còn có thể có tâm trạng biến thái như vậy sao?
Cô có lẽ suy nghĩ quá xa rồi, cô còn không biết tiểu thư "rắc rối" kia quay lại lúc nào. Đây có lẽ là công việc tốt. Cô cứ đồng ý đi, cũng không chết ai!
Cô quay đầu, bắt gặp tấm ảnh tốt nghiệp đại học sáng gia Stanford, trong hình cô cười ngọt ngào, tự hào vô cùng. Nhưng nay về nước vẫn không làm được trò trống gì, lại đi đóng thế người khác như một con rối, công cốc thời gian!
Có lẽ 1 năm sau cô cũng nên đi xin việc làm diễn viên cũng nên. Qua mặt được Tích Lãng thì cô là diễn viên xuất sắc rồi còn gì. Chả tốt cô đi đầu xuống đất!
Dù sao, ánh hào quang của tập đoàn Tích thị quá lớn, cô có dám xông vào không?
Mệt! Không nghĩ nữa, mắt cô đã không còn mở nổi rồi, cô liền nằm xuống rồi thiếp đi ngay, cô có thể cam đoan bản thân đã buồn ngủ thì cho dù hoàn cảnh nào cô cũng có thể ung dung mà đi gặp Chu Công ngon lành, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên không liên quan đến cô nữa.
Cô đúng hơn có thể gọi biệt danh mới là "Con heo ngủ" được rồi đấy!
Sáng, trời còn chưa lên cao, cô đã nghe tiếng lộp bộp của giấy được mẹ cô chồng lên cao để tiện vác. Thì cô liền khẳng định suy nghĩ cô lưỡng lự, cô sẽ đồng ý. Cô không thể trơ mắt nhìn mẹ cô vất vả đâu.
Đợi bà đi khỏi cửa, cô ngáp một cái thật sảng khoái rồi sắp giấy báo ngắn gọn như cũ để bà trở về đỡ tốn thời gian bỏ ra để sắp xếp.
Cô nhớ mẹ cô bảo, bàn chân cô luôn luôn lạnh hơn bình thường cho nên cô thường xuyên phải mang vớ để bảo vệ nó. Cô vẫn không bao giờ quên vì nổi sợ duy nhất của cô là lạnh lẽo.
Đáng lẽ cô nên giúp bà, thể hiện mình là đứa con hiếu thảo. Nhưng cô thuyết phục hết nước hết cái cũng không thể lung lay sự đồng ý của bà. Bà không muốn nhìn cô nặng nhọc cùng bà, từ nhỏ đến nay cô đã chịu uỷ khuất đủ rồi.
Cô liền chạy vào phòng, lấy trong túi tấm card mà Tiểu A đưa cho cô, cô không bận tâm thời gian hiện tại là quá sớm mà liền nhấn máy gọi đến. "Tít...tít..." chưa quá hai giây đâu thì đã có người bắt máy. Giọng điệu vô cùng tỉnh táo không hề giống ngái ngủ cho lắm.
- Alo.
- Tiểu A, là tôi - Lục Nan Hy.
- Tôi biết, cô cứ tiếp lời đi!
- Chuyện hôm qua, hợp đồng ấy...tôi...tôi đồng ý.
Cô rốt cuộc mở miệng đồng ý cũng đã thấy nhẹ nhõm. Chẳng phải từ "đồng ý" quá dễ để nói sao, vậy tại sao nhiều người lại không dùng đến?
Đầu dây bên kia lộ rõ phấn khích mà đáp lại.
- Chiều mai, cô dọn đồ đạc bản thân, chúng tôi sẽ rước cô!
"Hắc hắc...dọn đồ đạc là ý gì?"
- Dọn đồ?
- Đúng vậy, chúng tôi muốn chắc chắn cô hoàn toàn là Lăng Khấu Thiên thứ hai. Ở Lăng gia sẽ thuận tiện hơn còn có cuối tuần này là buổi lại mặt với Tích gia, cô cần thiết phải như vậy rồi. Và cả ngày mai, tôi cũng sẽ cho người đến dọn nhà cô chuyển đến biệt thự Ngự Tây.
Cô há hốc, dễ như vậy, họ làm việc năng suất nhanh như vậy sao? Không cho chậm trễ một ngày nào.
Nhưng sao trong lòng cô vẫn không thấy an tâm nhỉ? Cô tự trấn an, chuyện này vỡ lẽ thì không liên quan đến cô, đừng sợ.
Có lẽ khi ngày mai, ngày mới bắt đầu cô sẽ có thêm một thầm niệm trong lòng như đinh đóng cột "Cô là Lăng Khấu Thiên! Ở hiện tại."
Chỉ còn ngày hôm nay để cô có thể giải thích với bà và mẹ. Nhưng cô lại không dám, chuyện gì tới thì tới, mặc kệ đi. Cô tự nhủ bất quá cô nói tiền dành dùm ở Mỹ cô có thể đủ tiền trở về mua nhà mới.
Ừ nhỉ? Dollar đương nhiên đắt hơn tiền tệ, cô đáng lẽ phải giữ lại mà đổi ra quy chế mà sử dụng, cô quả thực không có bao giờ sáng lên nổi!
Cô tự lấy gối mềm đánh vào đầu.
"Hy Hy, chừng nào mày mới khôn ra đây, mày khiến tao tức điên với mày!"
Suy nghĩ ngu ngốc của cô, chính là điều thú vị khiến người khác muốn tìm hiểu của riêng cô. Cho nên dù sao cũng gỡ rạc được đi phần nào. Cô chính là không muốn thừa nhận bản thân ngu ngốc!
Đầu đất mà có thể cưới Tích Lãng! Cô là đầu đất siêu đẳng nha! Ách...là tôi cưới hay thân phận Lăng Khấu Thiên cưới Tích Lãng? Dĩ nhiên là...cái lý do thứ hai rồi.
Đầu đất dù sao cũng biết diễn!
Cô như thể không điều khiển được suy nghic bản thân.
"Lục Nan Hy mày đừng tự đa tình, vốn dĩ căn bản hợp đồng chỉ có 1 năm a! 1 năm trôi qua rất mau. Mày đáng lẽ nên thể hiện cho tốt, không nên có tâm tư khác phát sinh đâu!"
Cô biết, cô chỉ có giá trị lợi dụng, chứ thực ra trên thế gian này không ai cần cô trừ bà và mẹ cô ra. Có lẽ trở thành Lăng Khấu Thiên là ông trời bù đắp cho cô một giấc mộng đẹp, cho cô biết cảm giác trở thành công chúa, tiểu thư giàu có là như thế nào! Sau đó, cô sẽ không phải buồn bã mà mơ mộng tới nữa.
Cuộc đời bất phàm thì sẽ có những điều siêu phàm ập tới.
Cô đứng dậy, đi rẽ vào phòng của bà cô. Bà thức rất sớm, đã nằm trên giường cầm quyển album hình của gia đình hồi xưa.
- Nan Hy, đến đây!
Cô lật đật chạy lại, nhìn thấy bà đang ngắm hình cô hồi còn nhỏ. Trước mắt cô là một cô bé phấn nộn trắng trẻo, hoa lệ lệ, mắt to tròn lóng lánh, đôi môi đỏ hồng bặm lại với nhau, khiến người khác yêu thích mà muốn nựng má và bế cô ngay tức khắc.
- Cháu thấy cháu đáng yêu không? Bà cứ lâu lâu lại lật ra một lần, cháu của bà, Tiểu Hy rất xinh đẹp.
Gương mặt hiền từ của bà cười lên, nếp nhăn trên mặt đã nhiều, bà đã lớn tuổi rồi, không thể sống cuộc sống thiếu thốn như hiện tại.
Cô hít thở sâu một cái "Nhất định phải làm Lăng Khấu Thiên thực tốt"
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
55 chương
31 chương
64 chương
36 chương
11 chương