"Em có thấy hai thằng nhóc nằm ở chính diện không, chính là con chúng ta!" Tử Lạc mở to mắt ra nhìn, cảm thấy thật thiêng liêng, nếu có thể cô thật muốn bế chúng lên mà cưng nựng, sinh được một ngày nhìn cũng như hai cục bột mà thôi nhưng mà cô lại nhận thấy chúng có rất nhiều điểm giống Vương Thần. Nghĩ ngợi, cô quay sang Vương Thần nhìn gương mặt của hắn, trong lòng lại càng hạnh phúc hơn, cuộc đời của mình trải qua bao nhiêu đâu khổ để có được phút giây này thật sự là xứng đáng. "Tiểu Lạc, anh sẽ không bao giờ để em sinh con nữa!" "Tại sao? Anh không thích con nít à?" Nói dứt lời, Tử Lạc thấy có chút mủi lòng, dù gì cũng là con mà! "Không phải, chỉ là sinh con quá đau đớn, anh không muốn em phải trải qua lần nào nữa!" --- 7 năm sau... "Tiểu Lạc, em có thấy hai thằng nhóc đang truyền banh cho nhau không, chính là con chúng ta!" Tử Lạc nhìn chồng mình cũng không biết nói làm sao, đã xấp xỉ bốn mươi nhưng tính tình chính là vẫn thích hơn thua người khác như vậy. "Tiểu Uyển, có thấy hai anh đang chạy không? Mau cổ vũ cho hai anh!" Cô nhóc mới hai tuổi đầu còn không biết cái gì gọi là bóng rổ thế nhưng cha nó quá mức phấn khích, cứ bắt con bé phải nhún nhảy theo, tuy không hiểu chuyện gì nhưng Tiểu Uyển vẫn cười rất tươi. Nhớ lại lúc trước thật là buồn cười, Vương Thần một hai nhất quyết không cho cô sinh con thế nhưng cuối cùng cũng lại lỡ "rớt" ra cô công chúa bé bỏng này. Tuy mới hai tuổi nhưng con bé đã rất năng động, hoạt bát và thông minh, cũng vì vậy mà dù là anh trai hay cha đều rất thương Tiểu Uyển Tử Lạc đưa mắt theo dõi trận bóng rổ, cô không am hiểu về bộ môn này lắm nhưng người bình thường nhìn vào cũng có thể thấy được đội của Vương Sinh và Vương Thành đang dẫn trước. Trên sân bóng, nổi bật nhất cũng là hai thằng nhóc, tuy mới bảy tuổi nhưng chiều cao đã phát triển rất tốt, tướng mạo cũng rất tốt. Đưa mắt nhìn xuống hàng ghế dưới, Tử Lạc nhìn thấy một băng ghế dài toàn con gái cầm băng rôn cổ vũ, mà trên đó là in rất to chữ Vương Thành và Vương Sinh. Chuyện này khiến cô có chút phiền lòng, sợ rằng con mình sẽ không thể học tập tốt thế nhưng thành tích của hai thằng nhóc này luôn xuất sắc, y hệt như cha nó. "Này, bên kia chơi xấu!" Bỗng Vương Thần lên tiếng nói, tuy không to lắm nhưng cũng đủ rơi vào tai mọi người. Nhưng nếu nhìn kĩ thì quả thật lúc nãy, một cậu nhóc đội bên kia đã gạt chân Vương Sinh, nhưng thật may mắn, thằng nhóc phản ứng nhanh nên liền tránh được, sau đó trực tiếp ghi điểm. Bọn con gái lại hò hét! "Trẻ con bây giờ...yêu sớm anh nhỉ?" Tử Lạc dựa vào người Vương Thần nói, trong lòng cũng chưa tin lắm việc Vương Thần nghỉ làm ở công ty chỉ để đến xem trận đấu. "Trẻ con như em cũng đâu kém gì, mười chín tuổi đã yêu không phải sao?" Này! Tử Lạc đỏ mặt, nhất thời không biết trả lời làm sao, Vương Thần lại quay sang cười đểu một cái, hắn vẫn phong độ như ngày nào, thậm chí còn có chút nam tính hơn. Trận đấu sau đó kết thúc, cả nhà năm người cùng nhau đi ăn. "Vương Sinh, con có biết tên của nhóc gạt chân con không?" Vương Sinh, Vương Thành giống nhau như hai giọt nước, khắp người tỏ ra hương vị cao quý, chỉ khuất phục trước mặt cha và mềm mại trước mặt mẹ, Tiểu Uyển. "Con biết thằng đó!" "Vậy thì nhớ kĩ thằng đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!" Tử Lạc đang đút cho Tiểu Uyển ăn cũng phải ngừng lại cau mày. "Sao anh lại dạy con thành người hẹp hòi để bụng như vậy chứ?" Vương Thành từ nãy đến giờ đều ngồi im khá trầm ổn, có thể nói, Vương Thành là anh cả, cũng là đứa trẻ có tính cách giống Vương Thần nhất. So với em trai mình là Vương Sinh, Vương Thành có chút trầm hơn nhưng lại im lặng để hết mọi thứ vào tầm mắt, tuy vậy nhưng dù sao cũng là những đứa trẻ, ít khi nào mà có thể nghiêm túc. "Đại ca, anh làm rơi đồ ăn lên người em!" Vương Sinh cau mày, có chút nóng nảy nói. "Là em đụng vào tay anh!" "Không có!" Thế là hai chàng quý tử bắt đầu trở nên gắt gỏng, dù gì cũng mới bảy tuổi, gây gổ là chuyện bình thường. Vương Tiểu Uyển ngồi bên bàn đang ăn bánh flan bỗng nhiên khóc ré lên, khiến Tử Lạc và Vương Thần đều một bộ luống cuống. Nhiều con quá cũng thật không tốt, trong khi Vương Thần can hai anh trai lại thì Tử Lạc lại phải hí hoáy dỗ dành bé con. Sao ông bà ta ngày xưa có thể sinh đến mười đứa con được chứ a~ Sau đó một nhà năm người lại bình yên trở về, giống như cái kết đẹp nhất của một bộ phim không hồi kết....